- --Tại sao không ôm cô?
Đại tiểu thư cụp mắt, bộ dạng nhỏ bé ủy uất giống như cục đường mềm mại làm trái tim Mục Hiểu Hiểu tan chảy.
Nàng từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của đại tiểu thư.
Lạnh như băng, cấm dục, nóng nảy, tâm tình bất định, ôn nhu, ẩn nhẫn...
Duy nhất chỉ không có dáng vẻ này.
Ngọt ngào đáng yêu như một cục đường.
Mục Hiểu Hiểu tim đạp nhanh, linh hồn nàng giống như không còn ở đây vậy, nàng đưa hai cánh tay ra ôm lấy Tần Di.
Tần Di tựa vào lòng nàng, hài lòng cọ qua cọ lại, nhắm mắt lại.
Có thể là do nhắm mắt, khóe môi của cô hơi cong lên giống như chú mèo con hài lòng khi được chủ nhân trấn an vậy.
Tay của Trương Xảo che miệng, trong lòng đã gào thét vô số lần.
A a a a!
Cập bến rồi, cô ấy không chỉ gặp được người thật mà còn đẩy thuyền thành công thần tượng bao năm với bạn thân nhất của mình.
Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy ôm Tần Di, để cô tựa vào lòng mình, ở khoảng cách gần như vậy nàng nghe rất rõ tiếng nhịp tim của đại tiểu thư.
Nếu như lúc tỉnh táo, không uống rượu, đại tiểu thư nhất định có thể khắc chế bản thân giả bộ như không có gì phát sinh nhưng sau khi uống rượu cô hoàn toàn không đè nén chính mình nữa, cô dặt cằm trên đai lưng Mục Hiểu Hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen tràn đầy hờn dỗi của thiếu nữ.
Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn cô, mặt đỏ bừng.
Như này thì ai chịu nổi chứ?
Ở góc độ này đại tiểu thư thật đáng yêu làm người ta muốn giơ tay ra véo một phát.
Ánh trăng khắc họa hàng lông mày của cô, vì đang say mà bút pháp tô điểm nó càng thêm dịu dàng.
Cô dùng ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, vừa cười vừa kéo Mục Hiểu Hiểu xuống.
Bây giờ đừng nói là kéo Mục Hiểu Hiểu hướng xuống, dù có bảo nàng đi chết, nàng đến đầu cũng không thèm lắc cái nào.
Mặc dù không biết đại tiểu thư đang làm cái gì nhưng Mục Hiểu Hiểu vẫn nghe lời ngồi xổm xuống, còn tưởng rằng cô có lời gì muốn nói với mình nhưng khi nàng vừa mới ngồi xuống, đại tiểu thư vòng tay ôm lên, lần này cô trực tiếp tựa đầu vào ngực Mục Hiểu Hiểu.
"Thình thịch thình thịch."
Cô bất giác cong khóe môi, giống như một đứa trẻ, lắng nghe tiếng nhịp tim của Mục Hiểu Hiểu.
Đây là âm thanh dễ nghe nhất đại tiểu thư từng nghe qua.
Mục Hiểu Hiểu cả người giống như bị ném vào nồi nước sôi.
Trong lòng, trong đầu đâu đâu cũng là những đóa hoa nở rộ.
Trương Xảo:...
A a a a a a a a!
Tiếng thét chói tai thật sự không nhịn được nữa rồi!
Chị Tần biết trêu ghẹo người khác vậy sao?
Như này rồi mà Mục Hiểu Hiểu còn nhịn được, nhất định là cái chày đá vô năng!
Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy ôm đại tiểu thư một hồi, nàng dụ dỗ cô:"Uống chút nước được không?"
Nàng nhướng mắt nhìn Trương Xảo, đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau đi lấy nước? Đại tiểu thư say thành cái dạng như này rồi?
Trương Xảo liếm môi, cô ấy không nỡ đi nhưng hai người đều hiểu giờ Tần Di đang say như thế nào, cô ấy đi đến trước mặt Mục Hiểu Hiểu:"Cho tớ thử chút coi."
Nếu Tần Di cũng làm nũng với cô ấy như vậy thì có nằm mơ cô ấy cũng sẽ bật cười.
Mục Hiểu Hiểu cau mày:"Cậu rảnh quá hay gì?"
Tần Di nghiêng đầu, liếc nhìn cô ấy, cô giơ tay lên, căn bản chẳng cần dùng đến thủ ngữ chỉ làm một động tác kháng cự đơn giản.
- --Cô đi.
Trương Xảo:...
Ô ô ô ô.
Thật là không giống nhau.
Uống say thành như vậy rồi mà cũng không phải với ai cũng làm nũng, có phải Tần Di nhận ra Mục Hiểu Hiểu không?
Tiếp tục như này Mục Hiểu Hiểu sợ rằng mình chống không được, nàng đẩy đại tiểu thư ra, nhanh chóng đi lấy cho cô một ly nước mật ong.
Dù người đã không còn trong ngực nhưng trái tim nàng vẫn đập nhanh như sấm vậy, cả khuôn mặt nóng bừng.
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn cau mày, có vẻ không vui.
Trương Xảo ở bên cạnh nhìn cô, không nhịn được nói:"Chị Tần, em biết hát bài "Tâm ẩn" của chị đó.
Em từng có một nguyện vọng là đến một ngày nào đó có thể đứng trước nặt chị, hát cho chị nghe bài này."
Cô ấy thực sự đã tập luyện vô số lần trong lòng.
Mặc dù giọng hát của cô ấy không phải chuyên nghiệp nhưng vì đã luyện nhiều lần nên mỗi khi đi hát ở KTV mà hát bài này thì luôn nhận được sự tán dương của mọi người.
Thậm chí tham gia cuộc thi ca hát tại trường cô ấy còn từng giành giải.
Tần Di hai má đỏ bừng, nghiêng đầu nhìn cô ấy, tay cũng không giơ lên.
Cô không muốn nghe.
Cô có chút không thoải mái, cô muốn dựa vào Mục Hiểu Hiểu.
Trương Xảo thấy Tần Di không phản ứng, cho rằng cô đã đồng ý, tim cô ấy đập rộn lên, hắng hắng giọng, bắt đầu.
"Người nói người không cần người yêu, người nói người đã quen đem trái tim đặt trong khu cấm địa, người nói người đã thấu đời người, người nói người không nghĩ sẽ gặp nàng."
...
Đây là phần phân khúc của Tâm ẩn, luôn bị Mục Hiểu Hiểu trực tiếp bỏ qua, nàng luôn hát thẳng vào điệp khúc.
Đại tiểu thư hôm nay uống chút rượu, cả người đã mềm yếu lại nghe được Trương Xảo hát tình ca, tức khắc lời bài hát như miêu tả đoạn tình của cô với Mục Hiểu Hiểu, đi thẳng vào lòng cô.
Tần Di trước kia không uống rượu bởi cô chỉ cần động tới rượu thì tâm tình sẽ đi xuống, làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vào bữa tiệc sinh nhật tuổi 18, cô đã uống một ít rượu, sau đó cô nghĩ mình là con mèo nhỏ chơi đuổi bắt khắp nơi với Tần Sương, làm mọi người dở khóc dở cười.
Từ đó về sau cô gần như không đụng đến rượu nữa.
Nhưng hôm nay...
Khi Mục Hiểu Hiểu trở lại, nàng rất bất ngờ, nàng thấy vành mắt đại tiểu thư đỏ hoe, nàng bước đến, để ly nước qua một bên, kéo cô vào lòng:"Sao thế? Đây là làm sao?"
Tần Di rúc trong lòng nàng, lén dùng váy nàng lau hai vành mắt đỏ hoe, nâng hai tay lên, ôm lấy eo nàng.
Trương Xảo:...
Đậu mé.
Cô ấy hát hay vậy sao? Đến chị Tần cũng khóc luôn rồi?
Mục Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Xảo:"Mau im đi."
Trương Xảo:...
"Không có gì, không có gì, cô ấy hát khó nghe quá dọa chị phát khóc luôn phải không?"
Mục Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn Tần Di, đại tiểu thư hơi gật đầu, cô giơ tay lên.
- --Cô ấy hát không hay bằng em.
Mục Hiểu Hiểu nghe xong lòng liền mềm nhũn, nàng ôm cô cười tít mắt:"Chị đang dỗ em phải không?"
Nàng nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu Tần Di, Tần Di lại rúc sâu hơn nữa ôm lấy eo nàng, đại tiểu thư rõ ràng ban nãy còn hai mắt đỏ hoe, giờ đây lại nhìn Mục Hiểu Hiểu cười ngọt ngào.
Tư thế này, ôm như này, thật là làm người ta ngưỡng mộ chết mất.
Trương Xảo ở bên cạnh không nhịn được tự ôm chặt bản thân.
Hai người này thật không gì đỡ nổi?
Chẳng qua là...Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Tần Di cười như vậy.
Trước kia, dù tham gia đêm hội ca nhạc, show truyền hình hay trả lời phỏng vấn, Tần Di đều chỉ nở nụ cười đoan trang đúng mực.
Mục Hiểu Hiểu cũng cảm thấy vậy, nàng cảm giác đại tiểu thư hôm nay mới là chính cô, không trải qua lừa dối, phản bội, tính toán, đây là cô chân thực nhất.
Trong lòng nàng không nhịn được âm thầm thề.
Nàng nhất định phải làm cho đại tiểu thư dù không uống rượu cũng có thể sống đúng với con người mình.
...
Ánh trăng rực rỡ, ánh sao sáng chói.
Trong sân nhỏ nổi gió, cơn gió lành lạnh thổi qua người rất thoải mái.
"Em không phải là một người tốt tính gì nhưng mỗi lần đều bao dung cho chị đấy."
Mục Hiểu Hiểu ôm Tần Di ngồi trên ghế, ở bên tai cô ngân nga bài hát tủ của mình, ánh mắt ngập tràn cưng chiều.
Đại tiểu thư nghe rất nhập tâm, hai tay giơ lên, thỉnh thoảng còn vỗ tay.
Trương Xảo rúc vào một góc sân không ngừng nổi da gà:...
Đáng sợ đáng sợ, nàng thật đáng sợ.
Đây là cái âm thanh hỗn độn gì thế này.
Chị Tần có phải lỗ tai bị thương không?
Tần Di rúc trong ngực Mục Hiểu Hiểu, hai mắt sáng long lanh, làn da bị ánh trăng nhuộm một tầng trắng nhạt, cả người sáng bừng lên thật xinh đẹp.
Cái này so với khi cô ngồi ẩn nhẫn phong bế chính mình trên xe lăn thật không giống nhau.
Mục Hiểu Hiểu trong lòng có biến hóa, ôm chặt cô, không nhịn được thủ thỉ bên tai cô:"Đại tiểu thư, ngày mai chị tỉnh lại còn nhớ được bao nhiêu?"
Tần di giơ ngón tay lên dùng làm bút, vẽ một vòng tròn, hai tay bày ra tư thế vô tội.
- --Một chút cũng không nhớ.
Mục Hiểu Hiểu:...
Hây hây, nhìn tiểu cô nương đáng yêu này đi.
Vì để tránh cho đại tiểu thư sẽ quên mất thời khắc tốt đẹp tối nay, Mục Hiểu Hiểu rút điện thoại di động ra, giơ lên thật cao, cao giọng nói:"Đại tiểu thư Tần Di đáng kính, lúc này