Khi Tô Thu Vân chạy đến nhà của Hiểu Hiểu liền thấy một cảnh vô cùng tình tứ.
Hiểu Hiểu ngồi trong nhà trên chiếc ghế sô pha và vắt chéo chân xem ti vi, còn mặc một chiếc váy đỏ trông vô cùng quyến rũ, và miệng của nàng cứ lẩm bẩm đại tiểu thư "lạnh lùng, kiểu ngạo" thế? Người ta ngồi trên xe lăn, vẫn còn đeo tạp dề, chỉ mỉm cười và mang thức ăn đã chuẩn bị từ trong bếp ra ngoài.
Tô Thu Vân đi vào liền nhanh chóng bỏ túi xuống và đi rửa tay: "Hiểu Hiểu, con lại có chuyện gì vậy? Sao lại không hiểu chuyện như vậy, bắt người ta phải bận rộn ở đây?"
Mục Hiểu Hiểu ném hạt đậu hà lan vào miệng, mỉm cười: "Đại tiểu thư nói đi từ xa đến đấy không dễ nên nhất định phải tự mình nấu ăn."
Vù vù.
Nội tâm của cô ấy đang gào thét.
Mẹ, hãy mỡ mắt ra và nhìn những giọt mồ hôi trên tóc mai của con gái mình.
Tô Thu Vân rửa tay và vội càng chạy tớ giúp, đây là lần đầu tiên mà bà gặp Tần Di, trong mắt từ từ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Điều này thực sự đúng với món mì phù dung mà Mục Hiểu Hiểu đã nói, khí chất như một vị vua vậy.
Lúc trước bà vô tình nhìn thấy Tần Di khi thấy bọn trẻ xem TV, lúc đó trông cô ấy giống như một nàng tiên, có cảm giác về khoảng cách rất lớn.
Thành thật mà nói, nếu như không phải Hiểu Hiểu cứ liên tục nhắc về cô ấy, thì từ trong ra ngoài sẽ có hứng thú khác.
Tô Thu Vân thực sự không dám hy vọng là có thể gặp mặt.
Đại tiểu thư từng là người thống trị tất cả các sân khấu lớn, hàng ngàn ánh đèn sân khấu đới với cô ấy, cô sẽ không căng thẳng giống như bây giờ, lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi.
Cô cười nhìn Tô Thu Vân, dưới ánh đèn, làn da nõn nà, lông mày như cúc xuân, đôi mắt như làn thu thủy, từ đầu đến cuối thì đây là một người đẹp.
"Sao lại xấu hổ vậy? Gọi ai à, không phải rất muốn gặp mặt sao?"
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng đến chỗ đại tiểu thư, nàng ấy biết, hôm nay mẹ của nàng ở đây, đại tiểu thư có tức giận thì cũng sẽ kiềm chế lại, nhân lần này đánh mọt trận để xoay chuyển?
Vừa dứt lời, liền bị Tô Thu Vân nắm lấy lỗ tai, Tô Thu Vân nhìn Tần Di có lỗi: "Đứa trẻ hư hỏng này không biết lớn nhỏ, cháu thứ lỗi cho.
Mục Hiểu Hiểu:...
Hic, cô ấy không muốn gặp mặt phải không?
Tần Di lắc đầu, hai má ửng đỏ như Mai Ánh Tuyết, đôi môi đỏ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dì ơi."
Mục Hiểu Hiểu đang cười toe toét thì bị nhéo tai, khi nghe tiếng "dì ơi" nhẹ nhàng, mắt của nàng liền mở to ra, nàng không thể không quay đầu lại đối mặt với cái rắm của mẹ: "Mẹ, hãy nghe con nói, vừa mềm mại vừa đáng yêu."
Tần Di:...
Đồ đểu này, nàng đã nói gì với gì?
Tô Thu Vân nhìn Tần Di cười, gật đầu: "Đây là một đứa bé ngoan."
Đứa bé...
Cách xưng hô này khiến Tần Di có chút ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tống tẩu thì không ai gọi cô ấy như vậy, với lại lúc Tống tẩu gọi cô như vậy, cô vẫn đang còn nhỏ, lâu rồi không nghe cách xưng hô này nên khiến cô chưa sẵn sàng.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô như vậy liền cười, kéo tay mẹ nàng ra, chạy đến trước tần Di ngồi xổm xuống, giơ tay lên và cẩn thận tháo tạp dề cho cô ấy, sờ vào tóc của cô: "Bé ngoan, vất vả rồi."
Tần Di cúi đầu nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô một nửa thì đau xót một nửa thì thương hại, nàng có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô vào lúc đó.
Mặc dù nàng không nói, nhưng hôm nay điều mà đại tiểu thư đã bỏ ra, khiến nàng rất cảm động.
Tần Di là ai, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Cô cô độc, cô lạnh lùng, cô ấy từng đặt mình trong khu vực cấm, không cho ai ở gần.
Có thể đối với Thu Thu, đối với mẹ, đại tiểu thư đã làm được bao nhiêu thứ?
Như vậy cũng tốt, cô ấy không bao giờ nói với bản thân mình, nhưng Mục Hiểu Hiểu đều biết tất cả.
Tay của Tần Di lén lút đưa ra, muốn nhéo má Mục Hiểu Hiểu, nhưng giữa chừng lại đột ngột dừng lại.
Cô thấy Tô Thu Vân đang cười và nhìn về phía này, ngay lập tức rút tay lại như một đứa trẻ mắc lỗi.
Tô Thu Vân nhìn cô rồi gật đầu cười khẽ, Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư trái tim như muốn tan chảy, chao ôi, nàng rất thích nhìn đại tiểu lo lắng khi ở trước mặt mẹ của nàng.
Cả bàn đồ ăn này phải mất rất nhiều công sức.
Đều là những món ăn thường ngày của gia đình, nhưng tất cả đều là những món thanh đạm mà Tô Thu Vân thích ăn.
Tô Thu Vân cũng chạy tứ phía, cũng có chút đói bụng, bà cầm đũa lên nếm thử món củ sen cần tây, ngạc nhiên gật đầu: "Thật sự rất ngon."
Tần Di khẽ mỉm cười, Mục Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào mắt cô, đếm nụ cười tối hôm nay của đại tiểu thư, nhiều hơn từ khi quen cô ấy lâu như vậy cộng lại.
Thực sự rất đẹp.
Bây giờ, nên làm cho cô ấy cười nhiều hơn mỗi ngày.
Nàng có một ý tưởng, đứng dậy đi lấy rượu: "Mẹ, hiếm khi mẹ đến tụi con rất vui, uống chút rượu nha."
Thật sự rất muốn nhìn đại tiểu thư uống rượu.
Tô Thu Vân nhìn Mục Hiểu Hiểu, có chút ngạc nhiên: "Con bắt đầu biết uống rượu từ lúc nào?"
Trong mắt mẹ, con có bao nhiêu tuổi thì vẫn là bé con, thoạt nhìn thì Mục Hiểu Hiểu muốn uống, nhưng trong lòng nàng lại có chút không thoải mái.
Mục Hiểu Hiểu cầm một chai rượu vang đỏ mua trên mạng, bĩu môi: "Mẹ luôn xem con như một đứa trẻ, đây là loại rượu vang đỏ con đặc biệt mua cho mẹ, chỉ đợi mẹ đến để uống, không phải người ta nói uống một chút rượu vang đỏ rất tốt cho phụ nữa sao? Làm đẹp đó."
Tô Thu Vân đưa ly cho cô, nhã nhặn nhìn Tần Di: "Uống một chút đi?"
Đại tiểu thư ngồi thẳng, môt tay cô vuốt tóc, nói một cách dè dặt và chậm rãi: "Con...!con trước giờ không uống rượu."
Mục Hiểu Hiểu:...
Wow.
Đại tiểu thư, con đang nói dối không chớp mắt sao?
Tô Thu Vân nhìn Mục Hiểu Hiểu, tại sao lại phản ứng quá như vậy?
Nét mặt của Mục Hiểu Hiểu thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt của đại tiểu thư vẫn không thay đổi, cô đưa tay từ dưới gần bàn lên một cách tinh tế, nhéo đùi của Mục Hiểu Hiểu, rồi quay một vòng.
Mục Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Tô Thu Vân: "Đúng vậy, đại tiểu thư không biết uống rượu, không biết hút thuốc, uống rượu như thế nào cô ấy cũng không biết, rất tốt."
Tô Thu Vân sau khi nghe xong thì gật đầu, "sự tử chủ của cô ấy tốt hơn con."
Mục Hiểu Hiểu:...
Điều này không có chỗ để thoát khỏi.
Về kỹ năng ăn uống, Tô Thu Vân rất tự nhiên, bà đang nói với Mục Hiểu Hiểu về chuyện gia đình, đứa trẻ nào đạt điểm cao, đứa trẻ nào có sức khỏe tốt, đứa trẻ nào có người muốn nhận nuôi, bà biết tính tình của Mục Hiểu Hiểu, luôn nói tin tốt cho cô ấy chứ không phải tin xấu, lúc bà và Mục Hiểu Hiểu nói chuyện, bà sẽ không lạnh nhạt với Tần Di, mà thỉnh thoảng nhìn cô ấy thật dịu dàng.
Tần Di rất thích cảm giác này, cô chưa bao giờ cảm nhận được ánh mắt ôn nhu như vậy từ những người lớn tuổi hơn.
Cô ấy nhìn Tô Thu vân và thậm chí còn nghĩ, nếu như mẹ của cô còn sống, liệu có phải giống như thế này không.
Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được tâm trạng của cô, từ bên cạnh nàng lấy một con tôm om, cẩn thận lột vỏ tôm, bỏ vào trong đĩa của cô, "Chị ăn đi, đừng chỉ ngồi nhìn chứ."
Nếu không có mẹ nàng ở đây, nàng đã ôm đại tiểu thư rồi.
Tô Thu Vân ngạc nhiên vì sự gần gũi của hai người họ, ánh mắt không khỏi lướt qua Hiểu Hiểu và Tần Di.
Không có gì để nói nếu như Mục Hiểu Hiểu không cẩn thận, nhưng Tần Di cảm nhận được hàm ý của ánh mắt đó, mặt cô có chút nóng lên, cúi đầu xuống và ăn tôm.
Rất tiếc.
Hai tay của Mục Hiểu Hiểu ngứa ngáy, thật sự rất muốn nựng mặt của đại tiểu thư.
Tần Di cảm nhận được nàng đang giơ chân lên, tuy rằng không có chút sức lực nào có thể giẫm lên chân của Mục Hiểu Hiểu, nó hoàn toàn không có chút mềm mại gì cả, đối với Mục Hiểu Hiểu mà nói nó giống như một động tác xoa bóp, nàng không ngừng ngân nga một bài hát nhỏ: "Tôi có một người mẹ tốt, người mẹ tốt..."
Tô Thu Vân:...
Tần Di trừng mắt nhìn Mục Hiểu Hiểu, làm cái gì vậy, đừng hù dọa dì trong bầu không khí tốt như vậy.
Mục Hiểu Hiểu nhướng mày với cô, không sao đâu, mẹ của nàng đang tận hưởng giọng hát của cô ấy một chút, giọng hát vừa lảnh lót vừa hay.
Trong lòng Tô Thu Vân không khỏi nhạc nhiên, bị sốc, bà ấy tình tĩnh cầm đũa lên, "vô tình" chiếc đũa trên tay rơi xuống đất, bà cúi đầu xuống nhặt nó lên, bất chợt nhìn thấy hai đứa trẻ "vèo" trong bóng tối hai đôi chân đang quấn vào nhau bỗng bỏ ra.
Tô Thu Vân:...
!...
Trước đó, khi bà thấy Hiểu Hiểu nói về Tần Di với nụ cười rạng rỡ trên mặt, lúc đó Tô Thu Vân đã cảm thấy có gì đó không ổn, em rất em gái của Hiểu Hiểu cũng không phải là ít, có thể nói quan hệ giữa nàng với Thu Thu tốt đến mức trông như chị em vậy, nhưng không có cái nào là nàng ấy nói khi Tần Di...!Diễn tả như thế nào nhỉ, cười hạnh phúc?
Trái tim của Tô Thu Vân như nổi lên sóng to gió lớn, tuy bà đã trải qua vô số nhưng thăng trầm, nhưng bề ngoài thì mọi thứ đều như cũ.
Mục Hiểu Hiểu rót một ly rượu cho mình và mẹ, nàng cũng nói về những chuyện ở trường, nói về những ý tưởng trong tương lai.
Tần Di nghe rất nghiêm túc, mặc dù trước đây cô giáo Mục trưởng thành trước cô, nhưng dù sao thì cũng có sự chênh lệch về tuổi tác ở đây, cô ấy luôn nghĩ đối với cuộc sống, lý tưởng hay gì đó thì Hiểu Hiểu vẫn còn một chút ngây thơ.
Nhưng khi Hiểu Hiểu nói về sự hỗ trợ của chính phủ đối với trại trẻ mồ côi trong tương lai, cách để cải tạo lại ký túc xá ở phía sau, cách liên lạc với Phòng Giáo Dục để cho các em trai em gái có một môi trường học tập tốt hơn, và khi nói đến việc chăm sóc y tế cho trẻ em, quyên góp đối với những người quan tâm đến cộng đồng, Tần Di nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, làm thế nào để làm rõ các khoản tiền ấy.
Ai nói rằng trong thời kỳ hòa bình này, có phải những người con trai và con gái Trung Hoa đều đã đánh mất tinh thần và tình cảm nồng nàn với đất nước và nhân dân trong chiến tranh?
Mục Hiểu Hiểu ở ngay trước mặt, nàng như đang tỏa