—— Đại tiểu thư, em có lời muốn nói với chị.
Cơ thể Tần Di cứng đờ, trong đời cô chưa từng có giây phút nào căng thẳng như vậy.
Trước đây, quá khứ, rất nhiều hình ảnh lướt qua tâm trí cô, ép cô thở không ra hơi.
Đêm mưa trước sinh nhật năm 25 tuổi, đối thoại giữa dì út và bố.
—— Nó vốn là một ác quỷ, nếu cậu thực sự yêu em gái tôi, cậu sẽ không chấp nhận được sự tồn tại của nó.
Mọi thứ của nó nên thuộc về Sương Nhi!
Là câu nói của Tần Sương, người từng ngã trong vũng máu, muốn bảo vệ cô, nay lại lạnh lùng nhìn cô.
—— Lừa mày thôi, cái gì mà người chị tốt nhất, tất cả của mày đều là của tao.
Là một câu kia của bố.
—— Đừng ép tao ra tay với con gái ruột của mình.
...
Cho nên, bây giờ, cô cũng phải chờ đợi những lời nói tuyệt tình của Hiểu Hiểu sao?
Mục Hiểu Hiểu vốn đang nhìn Tần Di cười, nhưng nàng nhạy cảm phát hiện ánh sáng trong mắt cô đã vỡ thành nhiều mảnh, thân thể không kìm chế được khẽ run lên.
Nàng ngẩn người, nghiêng mình về phía trước, ôm lấy Tần Di: "Đại tiểu thư? Đại tiểu thư..."
Thân thể Tần Di lạnh quá.
Loại lạnh lẽo không thể kiềm chế, lan từ trong ra ngoài.
Tần Di nhấp môi, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu.
—— Em muốn nói gì với chị?
Nói đi, cô có thể chịu đựng tất cả.
Mục Hiểu Hiểu nâng một cánh tay lên, vuốt ve mặt cô: "Em muốn hỏi chị, em có thể làm bác sĩ phục hồi chức năng cho chị sau khi hết hợp đồng trị liệu tâm lý không?"
Vốn dĩ nàng muốn trêu chọc đại tiểu thư, nhưng hiện tại lại không dám, lòng tràn đầy hối hận và tự trách.
Nàng quên mất trái tim Tần Di đã bị tổn thương bao nhiêu lần.
Nàng sao có thể trêu chọc cô như vậy được?
Đại tiểu thư vẫn không đáp lại, cô ngơ ngác nhìn Mục Hiểu Hiểu, hàng mi khẽ chớp và khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt khiến Mục Hiểu Hiểu đau lòng muốn chết.
Nàng nhanh chóng cầm cuốn sách trên tay lên: "Chị nhìn em mua gì này."
Tất cả những thứ này đều được chọn trong lúc lịch trình nàng vô cùng bận rộn, là cơ bản nhất, nhưng vậy thì sao?
Nàng học từng chút một, cô giáo Mục tin rằng với tế bào thông minh của mình, nàng sẽ sớm nắm vững lý thuyết trong sách vở.
Nàng muốn giao cho Tần Di, nhưng đại tiểu thư nhìn nàng như người mất hồn.
Mục Hiểu Hiểu cắn cắn môi, nàng bắt lấy tay Tần Di, mười ngón đan vào nhau, đặt ở bên môi hà hơi: "Em muốn bên cạnh chị, giúp chị hồi phục."
Lúc này đây, nàng không nói ba từ "cho đến khi".
Nếu dựa theo thói quen bình thường, nàng sẽ nói —— Em muốn bên cạnh chị, cho đến khi chị hồi phục.
Đại tiểu thư cảm giác trái tim đang đóng băng bỗng đập từng hồi.
Vậy là, nàng không phải muốn rời khỏi mình đúng không?
Cô khẽ nâng tay, đầu ngón tay không kiềm chế được mà run rẩy.
—— Không phải em muốn đi trợ giảng à?
"Đây là lời em muốn nói." Mục Hiểu Hiểu nắm lấy tay cô không bỏ, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô: "Em đã tìm hiểu qua, bản làng nhỏ mà chúng ta sắp đến ở Quý Châu rất đẹp, thời tiết trong xanh, không khí tốt, dân cư thưa thớt, rất thích hợp để hồi phục sức khỏe."
Nàng lẩm bẩm, bây giờ đến lượt nàng không yên lòng, Mộc Hiểu Hiểu nhìn vào mắt Tần Di: "Em biết nhà họ Tần còn rất nhiều việc phải lo, nhưng chúng ta có thể mang theo anh Vạn Niên.
Sau đó chúng ta có thể xử lý rất nhiều việc qua máy tính và điện thoại di động như thể đang ở nhà.
"
Lưu Vạn Niên:...
Đột nhiên bị "điểm danh", anh ta rất căng thẳng, tưởng sẽ nói gì đó, nhưng hóa ra lại đến lượt người "dâng nước đẩy thuyền" như anh lên sân khấu.
Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, vụn băng bên trong dần dần tan ra, nhộn nhạo như làn nước xuân, vây quanh Hiểu Hiểu.
Ra là vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào.
Khi đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong mắt cô không chứa được ai khác, giống như vạn người ở thế gian này không ai sánh bằng nàng.
Mục Hiểu Hiểu cảm giác được bàn tay lạnh lẽo của cô dần dần khôi phục nhiệt độ.
Nàng cười tươi như hoa hướng dương, to gan lớn mật mà bắt lấy tay của đại tiểu thư, bao lấy mặt mình: "Hơn nữa, giao thông bây giờ thuận tiện như vậy.
Nếu có việc gấp cũng có thể ngồi máy bay về, đúng không?"
Lông mi của nàng khẽ động, nàng nhìn Tần Di chăm chú, nóng lòng muốn đại tiểu thư cho nàng một câu trả lời.
Còn Tần Di thì nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, khi nhìn thấy môi của Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà mím mím, bắt đầu nhõng nhẽo, cô bèn giơ tay lên.
—— Tiền mua vé máy bay trừ vào tiền lương của em
Cô giáo Mục:...
Why?
Tại sao trong khoảnh khắc hạnh phúc vui vẻ như thế này, đại tiểu thư lại còn đâm vạn mũi tên vào trái tim của nàng?
Cô giáo Mục không chịu thua mà phản kháng: "Nhưng em nói trước với chị nha, đại tiểu thư, qua bên kia rồi không có ai hầu hạ chị đâu.
Để em yên tâm, mấy ngày tiếp theo chị phải tăng cường luyện nói."
Đại tiểu thư lạnh lùng.
—— Chị cần em yên tâm?
Mục Hiểu Hiểu cũng mặc kệ dáng vẻ lạnh băng này của cô.
Nàng cực kỳ vui vẻ, tiến lên ôm chặt Tần Di, trực tiếp ôm khỏi xe lăn, xoay một vòng trên không trung.
Tần Di kinh ngạc hô lên một tiếng.
Khoé mắt cô thấy Tô Thu Vân cùng Lưu Vạn Niên trợn mắt há mồm đứng bên cạnh và vẻ mặt tràn đầy phức tạp của Tống Khả, mặt đỏ bừng.
Mục Hiểu Hiểu xoay một vòng tròn, đặt cô trên xe lăn, tay bóp cái eo mảnh khảnh của cô "Em vui lắm, em vui vui vui!"
Nàng có thể không vui sao?
Gần đây, không phải chỉ có mỗi đại tiểu thư khó chịu.
Cuộc sống hằng ngày của cô giáo Mục cũng không yên.
Nàng suy nghĩ vô số cách, vô số lời biện minh để được ở lại bên cạnh đại tiểu thư nhưng đều vô ích.
Khi nhận được tin tức về việc trợ giảng ở Quý Châu, Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên khi thấy lòng mình không hề phấn khởi, mà là một sự lo lắng không thể giải thích được.
Nàng vì chuyện này mà lo âu sốt ruột đến mức tâm tư gần như bốc hoả.
Khoảnh khắc nhìn thấy đại tiểu thư cũng đang rối ren, thất thần, Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn sáng tỏ.
Nàng tiếc nuối.
Nàng tiếc nuối khi phải rời xa đại tiểu thư của nàng.
Nàng vất vả lắm mới cứu được công chúa nhỏ bị nhốt trong vùng cấm, sao có thể buông tay cô, ném cô lại trong vùng cấm đây?
Mục Hiểu Hiểu ngỗ ngược và kiêu ngạo từ trong xương, đó là chưa kể, xung quanh là những người thân trong gia đình mà nàng quan tâm.
Không nói đến Lưu Vạn Niên, đó là người mà đại tiểu thư tin tưởng nhất, nàng có cái gì không dám nói thẳng.
"Em nghe người ta đồn sao trời ở đó vô cùng đẹp, lúc ấy em dẫn chị đi ngắm nha."
"Ồ, đúng rồi, cái này không thu phí."
...
Trong tiếng nói ề ề à à, vòng vo Tam Quốc của Mục Hiểu Hiểu, Lưu Vạn Niên và Tô Thu Vân nhìn nhau, cả hai đều nén cười và đi ra ngoài.
Tống Khả im lặng một lúc, sau đó cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu một cái thật sâu rồi cũng theo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu càng thả lỏng.
Nàng nói đến miệng khô lưỡi khô nhưng không thấy đại tiểu thư gật đầu đồng ý, nàng bĩu môi giả bộ đáng thương: "Chị rốt cuộc có đồng ý hay không vậy?"
Tần Di nhìn nàng, cảm thấy trái tim vặn xoắn bấy lâu nay được nàng nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Đây là thích sao?
Thích một người, thật sự sẽ bởi vì một câu của nàng, thậm chí một ánh mắt, nguyện sống nguyện chết.
Đây là người cô thích.
Ánh mắt Tần Di tham lam nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Cô sẽ không khiến nàng đau lòng, cũng sẽ không khiến nàng khổ sở.
Nàng luôn nhìn thấu được nơi đáy lòng yếu ớt nhất, nhạy cảm nhất của cô, rất nhanh đã khiến cô có được cảm giác an toàn
Sợ tình yêu trong lòng tông cửa mà ra, đại tiểu thư đưa tay nhéo nhéo gò má mềm mại của Mục Hiểu Hiểu, xoa một vòng.
Thật sự rất thích nàng.
Mục Hiểu Hiểu:...
Làm gì?
Làm gì vậy?
Đại tiểu thư thật đúng là càng ngày càng bạo lực.
"Mệt mỏi quá."
Ngay sau khi mọi người rời đi, Mục Hiểu Hiểu không cần phải đóng giả làm chị lớn hay em bé ngoan của mẹ nữa mà nắm lấy cánh tay của Tần Di: "Nghỉ ngơi chút nhé? Bây giờ cảm giác đầu còn đau."
Tần Di lạnh lùng liếc nàng.
—— Ai bảo em uống nhiều như vậy?
Vừa dứt lời, trái tim hai người đều nhảy dựng.
Mục Hiểu Hiểu trộm nhìn đại tiểu thư liếc một cái, lập tức quay đầu lại, tim nàng đập loạn, gần như muốn lao ra ngực.
Căng thẳng quá, căng thẳng quá đi.
Muốn hỏi cô, chuyện chó con tối hôm qua là thế nào.
Đại tiểu thư cũng căng thẳng, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu thì lập tức dời sang chỗ khác.
Cái loại cảm giác yêu đương thời cấp ba gì thế này?
Nếu bị cô giáo Trương Xảo biết, chắc chắn sẽ cười nhạo nàng là tay mơ.
Trong không khí nồng nàn hơi thở mờ ám.
Mục Hiểu Hiểu thật sự rất mệt, gọi Tần Di nghỉ ngơi với nàng, bế Tần Di đến sô pha, tự mình nằm xuống, không khách sáo mà mạnh dạn gối lên chân của Tần Di, hít một hơi sâu.
Có phải cô quá nhân nhượng chó con, thế mà dám coi cô như gối đầu.
Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lải nhải: "Đại tiểu thư, chị nói xem, mấy ngày nay em luôn suy nghĩ.
Một mặt, em hy vọng chị sẽ nhanh chóng bình phục.
Nếu đại tiểu thư của em bình phục, cô ấy mặc một chiếc váy đẹp không phải sẽ làm choáng ngợp mọi thứ trong giây lát hay sao.
Nhưng mặt khác, em lại nghĩ, nếu chị thực sự bình phục hoàn toàn, em không thể ôm chị, không thể đùa đến mức khiến chị á khẩu không trả lời được."
Đây là suy nghĩ nhất thời trong lòng nàng, nằm trong lòng đại tiểu thư,