— Trừ tà.
Không hổ là đại tiểu thư, một câu khiến cô giáo Mục tắt đài.
Đường về nhà, giống như mọi ngày nhưng tâm trạng của Hiểu Hiểu và đại tiểu thư đều rất tốt.
Mục Hiểu Hiểu vì cuộc phẫu thuật của em gái nàng đã kết thúc, lại còn thành công như vậy.
Gánh nặng trong lòng đột nhiên nhẹ hẳn đi, nàng ước gì được nhảy cẫng lên tại chỗ, uống chút rượu, hát một bài.
Còn đại tiểu thư?
Bây giờ dường như chỉ cần có Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh, cô đã rất vui vẻ.
Mục Hiểu Hiểu ngồi cạnh cô, tự nhiên dựa đầu vào người cô, khẽ hát: "Lần lượt bao dung em, là do trái tim si mê."
Khoé môi Tần Di mang theo nụ cười, đôi mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm mỹ của một người đúng là thay đổi từng chút một.
Bây giờ, khi nghe những người bình thường hát, cô cảm thấy không hay bằng Hiểu Hiểu hát, cảm thấy buồn tẻ và vô vị.
Trên đường, Mục Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn của em gái.
Sa Bì Thu: Chị, tình cảm của chị với chị Nhất không bình thường, chị thừa nhận đi.
Mục Hiểu Hiểu dứt khoát trả lời cô bằng một cái icon con dao nhỏ máu.
Thu Thu đúng là ỷ vào việc mình vừa xuống bàn phẫu thuật, cái gì cũng dám gửi.
Sa Bì Thu: Trong tiểu thuyết của em, kiểu nữ thần như chị Nhất luôn được rất nhiều người thích.
Với tư cách là em gái của chị, em không thể không cảnh cáo chị, đừng cứ làm trò con bò, không câu nệ tiểu tiết trước mặt chị Nhất.
Cái chỏm tóc sơn dương như bay thẳng lên trời, còn có cái mặt đỏ như mông khỉ kia nữa, quá kinh.
Sau này chị cứ vậy mãi thì đừng có hối hận.
Mục Hiểu Hiểu vô cùng tức giận, tay nàng gõ chữ như gió.
—— Đừng có điêu, chị Nhất của mày không tồi nhưng chị gái mày cũng đâu có kém.
Sa Bì Thu: Thế thì còn không mau thể hiện cho chị ấy xem! Một chuyến đi Quý Châu này của hai người, khi về chị Nhất có thể đi đứng bình thường.
Chị không thấy chân dài của chị ấy mà đứng ở chỗ nào, còn không phải mê đảo toàn trường à? Đến lúc đó thì chị đừng mơ có phần.
Mục Hiểu Hiểu hừ lạnh, nàng không nhịn được mà liếc qua chân của đại tiểu thư.
Hôm nay, đại tiểu thư mặc một chiếc váy dài trơn, một chân giấu dưới váy dài, mảnh mai trắng như tuyết, hơi dè dặt khép lại, tư thế ngồi tiêu chuẩn thục nữ.
Nếu đứng lên...
Nàng đang ngắm mê mẩn, một bàn tay của đại tiểu thư chọc qua.
—— Nhìn cái gì mà nhìn? Móc mắt em giờ.
Mục Hiểu Hiểu:...
Về đến nhà.
Mục Hiểu Hiểu nhanh nhẹn nấu cơm cho đại tiểu thư.
Lúc trưa đại tiểu thư không ăn được bao nhiêu, nàng làm cho cô mì Ý và bít tết bò chiên, vừa nấu vừa ngâm nga hát.
Bất chợt, Trương Xảo gọi điện thoại tới..
Bây giờ đại tiểu thư vừa thấy Mục Hiểu Hiểu nhận điện thoại là lại căng thẳng.
Cô biết trạng thái từng giây từng phút muốn cột nàng ở bên người như vậy là không tốt, thậm chí còn hơi bệnh hoạn.
Cô giáo Mục chữa trị được chứng tự giam cầm của cô, nhưng rồi lại hại cô nhiễm phải loại bệnh mới.
Mục Hiểu Hiểu kẹp điện thoại bên tai, không biết đang nói gì với Trương Xảo mà tươi cười rạng rỡ: "Tớ biết, tớ biết rồi.
Thời khắc quan trọng như vậy, đương nhiên phải để tinh anh như tớ lên đài."
"Ừm ừm, không thành vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà, ngày kia phải không?"
"Được rồi."
...
Đại tiểu thư:...
Nàng lại phải đi sao?
Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu bưng mỳ Ý và bò bít tết đặt trước mặt đại tiểu thư, cười tủm tỉm nhìn cô: "Đại tiểu thư, vừa rồi Trương Xảo gọi điện thoại cho em, nói là có tiệc tối mừng người mới.
Hôm sau phải lên sân khấu rồi, chị thấy em nên biểu diễn tiết mục gì thì thích hợp?
Trái tim Tần Di thả lỏng, cô không tỏ vẻ gì nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Đón người mới?
Đi trêu chọc cô gái nhỏ và chàng trai trẻ tuổi hả?
Mục Hiểu Hiểu ăn phần mì Ý của mình, lải nhải: "Hầy, Trương Xảo bảo em biểu diễn bừa một ít tài nghệ.
Nhưng em thấy tài nghệ của em nhiều quá, cầm kỳ thi hoạ mục nào cũng tinh thông, ca hát cũng đạt đến một trình độ nhất định, piano cũng lợi hại khỏi bàn.
Với chiều cao và nhan sắc của em, đi catwalk càng dư sức."
Đại tiểu thư đang ăn cơm bên cạnh nghẹn họng, ho sù sụ.
Mục Hiểu Hiểu hoảng sợ, nhanh chân vỗ vỗ lưng cô rồi đi lấy nước.
Đôi mắt của Tần Di bị ép ra tuyến lệ, cô cạn lời nhìn Mục Hiểu Hiểu, rốt cuộc ai cho nàng tự tin?
Không tin?
Cô giáo Mục bị ánh mắt của đại tiểu thư đả thương: "Chị không tin em? Lát nữa em biểu diễn cho chị xem, vừa lúc hôm qua em mới lên Taobao mua quần áo."
Lên Taobao có thể mua được loại quần áo nào tốt chứ?
Đại tiểu thư khinh thường, quần áo của cô đều may mặc theo số đo chuẩn.
Ăn hơn mười phút, Mục Hiểu Hiểu nóng lòng khoe khoang.
Nàng vội vàng lau miệng, đi vào phòng thay quần áo.
Hôm nay nàng nhất định phải khiến đại tiểu thư choáng ngợp.
Cô giáo Mục luôn theo phái hành động, hơn nữa còn vô cùng để ý đến bầu không khí phải mang hiệu quả nghệ thuật.
Nàng chạy đôn chạy đáo nhiều ngày như vậy, người bình thường theo lý thuyết đều sẽ mệt đến nằm lị, nhưng nàng vẫn có tâm trạng điều chỉnh đèn đóm trong phòng khách: "Đại tiểu thư, lát nữa em đẩy chị qua đây.
Em vừa xuất hiện, chị phải lập tức bật đèn hồng nhạt, khi em hất tóc, chị bật màu vàng, lúc em thấp eo xuống, chị nhớ..."
Đại tiểu thư lạnh lùng, bệnh tâm thần hả? Cô sẽ không bao giờ làm chuyện trẩu tre như vậy.
Cô thấy gần đây Mục Hiểu Hiểu ăn toàn gan hùm mật gấu, không biết bản thân họ gì.
Mục Hiểu Hiểu chạy đến bên người Tần Di, ngẩng đầu nhìn cô: "Đừng cao ngạo như vậy, nếu không thì em không mang chị đi Quý Châu đâu."
Đại tiểu thư:!!!
Ai thèm?
Từ nhỏ đến lớn, trong từ điển của Tần Di cô, không có hai chữ "uy hiếp".
Mục Hiểu Hiểu ở bên trong nghiên cứu hai mươi phút mới đi ra.
Còn đại tiểu thư thì bị nàng đẩy đến ổ công tắc đèn điện bên cạnh, mặt đen như bóng đèn tối.
Đầu tiên, một đôi chân thon và nuột nà đập vào mắt cô, sau đó, cô giáo Mục đột ngột bước ra.
Một tay nàng che miệng, tay kia vén chiếc váy dài màu tím, thực hiện động tác gợi cảm mang dấu ấn Marilyn Monroe.
Người hỗ trợ - đại tiểu thư, nhìn nàng rồi đột nhiên đỏ mặt.
Mục Hiểu Hiểu đúng là làm nghề nào yêu nghề đó.
Người bình thường nếu làm động tác xấu hổ như vậy, nhất định đỏ mặt.
Nhưng nàng thì không, giống như đang đối mặt với người xem dưới khán đài thật.
Cái này mới chỉ là khởi đầu.
Theo tiếng búng tay của nàng, hô lên: "Music."
Nàng nhanh nhẹn mở âm nhạc trong điện thoại của mình ra, đó là bài hát cực kỳ quyến rũ của The Black Eyed Peas "My humps".
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười, tay lướt qua váy dài, "xoẹt" một tiếng, thay đổi trang phục ngay tại hiện trường một cách hoàn mỹ.
Ngay lập tức thay đổi từ mỹ nữ thận trọng cao quý thành nhóm nhạc nữ xứ Hàn với chiếc váy ngắn.
Nàng bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc xập xình, tuy không phải dân chuyên nghiệp nhưng nàng vẫn bắt được tiết tấu, ưỡn ngực, vặn eo vô cùng nóng bỏng.
Điều quan trọng nhất chính là ánh mắt của nàng, như có như không mà câu lấy Tần Di, đại tiểu thư cũng không dám đối diện với nàng.
Mục Hiểu Hiểu nhún nhún bả vai, đi tới bên cạnh Tần Di.
Nàng trực tiếp vây quanh xe lăn của đại tiểu thư, làm một màn nhảy nhót thân cận.
Tần Di:...
Tóc dài của nàng chạm vào má đại tiểu thư, ánh mắt mờ ám câu lấy cô, đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên, cơ thể càng gần, càng gần hơn...
Đại tiểu thư luôn đoan chính chưa từng gặp phải chuyện như vậy, sắc mặt đỏ bừng, ngay sau đó lỗ tai cũng đỏ lên.
Khi Mục Hiểu Hiểu bắt đầu quá phận, duỗi chân ngồi trên đùi cô, nàng vòng tay qua cổ cô rồi bắt đầu xoa tóc cô.
Đại tiểu thư không nhịn nổi: "Cút, cút ngay..."
Khá khen cho Mục Hiểu Hiểu.
Thấy nàng bình thường đàng hoàng, chuyên tâm thức đêm kiếm tiền nuôi các em, vậy mà dám lén học một bài khiêu vũ sặc mùi lẳng lơ như thế.
Được lắm!
Đại tiểu thư âm thầm quyết định, lát nữa cô cũng phải lên Taobao tìm bộ váy thần kỳ này, đúng là rất đẹp.
Người Mục Hiểu Hiểu đầm đìa mồ hôi thơm ngát, nàng nhìn đại tiểu thư, nhướng mày: "Sao vậy, đại tiểu thư, gợi cảm không?"
Tần Di:...
Vẫn còn đó.
Mục Hiểu Hiểu lại búng tay một cái, nàng cởi dép lê dưới chân ra, không biết từ đâu tìm được một đôi giày cao gót vô cùng cao, bắt đầu catwalk trên sân khấu chữ T thời thượng của mình.
Ánh mắt nàng trở nên cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhếch miệng, dáng vẻ giống như người ta thiếu nợ nàng tám trăm vạn.
Lúc này, đại tiểu thư đúng là không thể nhịn cười nổi.
Cô cúi đầu, hai bả vai run rẩy.
Mục Hiểu Hiểu cứ thay trang phục rồi nhảy múa, nhảy múa xong rồi đi catwalk, cả người toàn là mồ hôi.
Đại tiểu thư không chỉ không khen ngợi mà còn cười ha hả, nàng hơi không vui, dẫm lên giày cao gót, đi đến trước mặt đại tiểu thư, nhìn cô từ trên cao.
Đôi khi, ưu thế chiều cao có thể khiến người ta thêm tự tin.
Tần Di vừa ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Mục Hiểu Hiểu, cô thờ ơ vẫy tay.
—— Em đang gắn cái chân giả nào vào à?
Mục Hiểu Hiểu:...
Trên thực tế, lời nhận xét từ tận đáy lòng, đại tiểu thư cảm thấy, trên phương diện nghiệp dư, người như Mục Hiểu Hiểu tuyệt đối là loại hình một khi lên đài sẽ dậy lên từng đợt thét chói tai.
Chỉ là...
Tiệc tối mừng người mới, người ngồi dưới đài là ai?
Một đám toàn là những đứa trẻ vừa bước chân vào đại học, những tấm chiếu chưa trải sự đời.
Mục Hiểu Hiểu quyến rũ đoá hoa tương lai của Tổ quốc như thế mà không thấy hổ thẹn sao?
Nhưng một khi Mục Hiểu Hiểu nhõng nhẽo, thì không ai có thể ngăn cản.
Khi tay nàng lắc Tần Di hồi lâu, đại tiểu thư dứt khoát gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cửa nhà bị gõ vang, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên mở to hai mắt.
Đờ mờ.
Bởi vì đại tiểu thư, gần đây nàng chú ý đến giới giải trí nhiều hơn.
Cô gái trẻ xinh đẹp tràn ngập sức sống, mị lực bắn ra bốn phía trước mặt này không phải là Tiểu hoa Uý Nhiên đang rất hot hay sao?
Úy Nhiên là mẫu người vừa hát vừa nhảy tốt, cô xuất thân từ cuộc thi tìm kiếm tài năng.
Vì được tuyển chọn từ những người nghiệp dư nên cô rất thân thiện.
Nhưng cô đã biết múa dân gian từ nhỏ, sau này trúng tuyển vào trường Đại học Truyền thông, cô thuộc dạng người chơi toàn diện, hát nhảy đều chuyên.
Mục Hiểu Hiểu làm sao cũng không ngờ tới, nàng chẳng qua chỉ tùy tiện nói một câu, đại tiểu thư thật sự gọi dân chuyên nghiệp đến giúp.
Úy Nhiên rất có phong phạm minh tinh, cô đi đến bên cạnh Tần Di, hơi khom lưng, cực kỳ lễ phép: "Chị Tần."
Chị Tần?
Mục Hiểu Hiểu híp mắt, nàng nhanh chóng lấy điện thoại ra tra tuổi của Úy Nhiên trên Baidu, vừa thấy, ồ, vậy mà nhỏ hơn nàng một tuổi.
Tần Di gật đầu, chỉ vào Mục Hiểu Hiểu: "Em hướng dẫn...!một chút."
Bây giờ cô nói chuyện vẫn rất chậm, giọng điệu tương đối ôn hoà, nhưng không còn nói lắp.
Trước đây, Mục Hiểu Hiểu như nghe ra âm thanh của tự nhiên nhưng hiện tại, nàng lại cảm thấy cô đang dịu dàng với Uý Nhiên.
Úy Nhiên không hổ là được đào tạo bài bản, cô gật đầu, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Muốn nhảy thể loại gì?"
Người ta là dân chuyên nghiệp, vừa ra mặt đã có thể freestyle, tự tin mà hỏi.
Mặt Mục Hiểu Hiểu xụ xuống, nàng nhìn chằm chằm Tần Di: "Gì cũng được."
"Vậy tôi nhảy "Trái tim si mê" nhé."
Úy Nhiên rõ ràng đang lấy lòng Tần Di, vừa xuất hiện đã cướp đi tác phẩm đắc ý của Mục Hiểu Hiểu, lập thức dẫm bom.
Vấn đề là đại tiểu thư không chỉ không phản đối, ngược lại còn gật đầu.
Tần Di có lòng tốt.
Cô biết Mục Hiểu Hiểu thích bài hát này của mình, Úy Nhiên lại vừa lúc đề ra, không nghĩ nhiều, một lòng chỉ muốn nàng biểu diễn thật tốt.
—— Em không phải là người tốt tính, nhưng hết lần này đến lần khác luôn bao dung anh, do trái tim si mê thôi.
...
Theo âm nhạc, Úy Nhiên bắt đầu nhảy múa, với dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp và biểu cảm được đào tạo chuyên nghiệp, ánh mắt của cô luôn dõi theo Tần Di.
Nhảy theo bài hát của cô, mắt chỉ nhìn cô, cô ta thậm chí ngâm nga theo nhạc, hoàn toàn chìm đắm.
Đại tiểu thư đã từng xem qua rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn, trong lòng cảm khái làng giải trí đang thay đổi rất nhanh.
Theo nhận xét của cô, màn biểu diễn của Uý Nhiên giả tạo phần nhiều, vũ đạo còn sai sót, kiến thức cơ bản chưa đủ chắc.
Quả nhiên là thời đại của lưu lượng, khác với thời chăm học khổ luyện của các cô.
Còn cô giáo Mục?
Nàng đã tức thành con cá nóc ở bên cạnh.
Gần như sắp