Công tác giáo dục tuy gian nan nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của học sinh, tâm trạng Mục Hiểu Hiểu lại cảm thấy tốt lên, trong lòng nàng vẫn nhớ thương đại tiểu thư, buổi trưa đó, nhân lúc nghỉ trưa, nàng vội chạy đến nhà họ Vương, kết quả là vừa đến cửa, nàng bị đặt một bó củi lên vai, Tiểu Hoa đứng ở cửa buồn bực hừ một tiếng.
Tiểu Hoa một đầu mồ hôi, không biết cô đã đứng đây bao lâu, vừa đứng vừa cắn môi không dám gõ cửa, chiếc tay nhỏ nhắn hết nâng lên rồi lại hạ xuống.
Mục Hiểu Hiểu nhìn mà buồn cười, lén trốn sau bức tường để hóng.
Nàng rất muốn thấy đại tiểu thư và cô bé đó ở chung với nhau sẽ như thế nào.
Mấy phút sau.
Tiểu Hoa lấy hết dũng khí, cô hít một hơi thật sâu, nâng tay gõ.
Cạch suýt chút nữa thì cô đã bỏ chạy vào lúc cửa được mở ra.
Tốc độ mở cửa này khiến Tiểu Hoa có hơi choáng váng, sợ đến mức tim đập thình thịch, đại tiểu thư thấy cô hơi chóng mặt, hôm nay cô chỉ ngồi trên ghế rồi giận dỗi, muốn chờ Hiểu Hiểu về để nói về sự kiện thắt lưng kia, cô vẫn đang chờ, không ngờ người tới lại là Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa rất nhạy bén, cô thấy trong ánh mắt của đại tiểu thư lóe lên tia thất vọng, cô mím môi nhỏ giọng nói: "Chị đang...!đợi bạn gái sao?"
Mục Hiểu Hiểu đang ngồi xổm bên góc tường:...
Ô!
Đứa nhỏ này sao thông minh thế? Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!
Ngày càng trưởng thành.
Đại tiểu thư nhìn Tiểu Hoa, gật đầu: "Phải."
Tiểu Hoa:...
Các bô lão ở thôn rất quan tâm cô, mọi người đều biết đứa nhỏ này da mặt mỏng và có lòng tự trọng cao, tất cả đều đặc biệt chú ý đến cô, lúc nói chuyện càng cẩn thận hơn, chưa bao giờ kích thích đứa nhỏ này.
Nhưng dạng như đại tiểu thư là lần đầu Tiểu Hoa gặp.
Đôi mắt đen láy của cô tràn đầy vẻ xấu hổ, đại tiểu thư làm như không thấy, cô tránh người sang một bên: "Vào đi."
Nói xong, đại tiểu thư lăn bánh xe rời đi.
Tiểu Hoa kéo củi bước vào, cô để củi ở một góc sáng sủa, lau cái trán đầy mồ hôi của mình: "Loại mà chị muốn đây."
Mục Hiểu Hiểu sợ không nhìn thấy, lúc này nàng dùng chân giẫm lên gạch để bám vào tường.
"Đặt ở đây được không ạ?"
Tiểu Hoa cẩn thận hỏi, hôm nay cô đi đốn củi đã chọn ra loại tốt nhất, chặt từng cây thành nhiều khúc dài bằng nhau, rồi buộc chúng lại với nhau.
Cái sân này đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô sợ nếu để đây sẽ khiến chị ấy không vui.
Đại tiểu thư gật đầu, cô liếc nhìn bó củi của Tiểu Hoa: "Cởi bỏ dây ra."
Tiểu Hoa nghĩ đại tiểu thư cần dùng, cô lập tức tháo củi ra.
Đại tiểu thư nhìn cô tháo củi rồi càu nhàu lăn xe đến, khom lưng tùy tiện cầm lấy vài cái, ném vào sân sau đó lại lấy cái khác ném tiếp.
Tiểu Hoa kinh ngạc há hốc mồm.
Rất nhanh sau đó, cái sân sạch sẽ đã bị đám củi làm rối tung rối mù.
Đại tiểu thư đã cảm thấy khá hơn nhiều, cô nhìn Tiểu Hoa đang há hốc mồm: "Cùng đi rửa tay."
Mục Hiểu Hiểu ở góc tường nhìn đống hỗn độn:...
Trời.
Nàng đã làm cho đại tiểu thư không vui?
Không thể nào, buổi sáng cô còn tình tứ thắt cà vạt cho nàng mà.
Tiểu Hoa rửa tay, cô đi theo đại tiểu thư ra sân, Tần Di im lặng không nói, ngồi trên xe lăn nhìn về phương xa.
Đáng ra nên đi rồi chứ.
Tiểu Hoa có hơi tiếc nuối, cô rất thích chị gái xinh đẹp này, cảm thấy chị ấy không giống với người bình thường.
Ít nói, gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng nhưng thật ra rất lương thiện.
Cô ngồi xổm xuống, im lặng trộm nhìn Tần Di, qua hơn nửa ngày đại tiểu thư mới nhìn cô: "Phòng bếp có cơm."
Tiểu Hoa lắc đầu, cô không đói, hôm qua ăn nhiều thịt quá nên lúc về cô bị tiêu chảy, bà nội cũng đã ăn mì gói, hôm nay ở nhà đan giỏ, chuẩn bị đem tặng những người tốt bụng.
Hôm qua đồ Hiểu Hiểu đưa cô cũng chưa ăn hết, về ăn là được.
Gió nhè nhẹ thổi, lông mi đại tiểu thư thật dài, nó giống như dính sương sớm, đôi mắt sáng như sao, gương mặt như hoa đào, trông thật đẹp.
Tiểu Hoa đọc rất ít sách, không biết nên dùng từ nào để hình dung, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Thật đẹp, thật đẹp, vô cùng đẹp."
Đại tiểu thư đột nhiên quay đầu nhìn cô: "Đã từng đọc sách chưa?"
Tiểu Hoa lắc đầu, trong lòng như quả bóng bị xì: "Em chỉ mới đọc qua...!vài cuốn thôi."
Đủ ăn đủ mặc mới là vấn đề quan trọng.
Tuy tiểu học thuộc loại giáo dục bắt buộc, thôn trưởng cũng từng nói có thể miễn giảm học phí của cô nhưng cô vẫn lo.
Cô đi học, thế thì bà nội phải làm sao đây?
Ở trường cô được ăn no, thế còn bà nội của cô ăn gì?
...
Đề tài này khiến Tiểu Hoa có hơi khó chịu với ngại ngùng, đại tiểu thư im lặng một hồi mới nói: "Chị có thể dạy em."
Mục Hiểu Hiểu đang bám tường:!!!
Còn có loại đãi ngộ này sao?
Nàng chưa từng được đại tiểu thư dạy!
Bất ngờ đập xuống đầu như vậy, Tiểu Hoa có hơi không tin, kinh ngạc nhìn Tần Di.
Đại tiểu thư lấy giấy: "Biết viết không?"
Tiểu Hoa suy nghĩ rồi nói: "Được vài chữ cơ bản..."
Chị gái cách vách thường cho cô xem sách, cô có thể ghép được một ít vần, ít nhiều cũng biết một số chữ nhưng đều là chữ đơn giản, đặc biệt nhạy cảm với các con số.
Cô biết được là vì từng xem hướng dẫn sử dụng thuốc từ bà nội, trước kia bà nội đánh mất thuốc, khó chịu lâu ngày, Tiểu Hoa cũng vì thế mà đau lòng khôn siết.
Cô tính xem nên uống mấy viên thuốc, lúc nào nên uống vô cùng nhanh.
Hiện tại chị gái xinh đẹp này nói muốn dạy nàng.
Tiểu Hoa liền vô cùng hưng phấn, về phương diện khác lại thấy hơi tự ti.
Cô sợ mình không học được, sợ bị bẽ mặt.
Đại tiểu thư cúi xuống, cô nhặt một cây củi bị mình ném lên: "Mỗi ngày bốn chữ là tốt rồi."
Cô không nói nhiều nhưng dường như có thể hiểu thấu lòng người.
Tiểu Hoa vừa nghe mỗi ngày học bốn chữ, tâm trạng bỗng thả lỏng hơn, đôi mắt chờ đợi nhìn chị gái xinh đẹp viết chữ.
Đại tiểu thư cúi người, mái tóc dài như thác nước rơi xuống theo chiếc cổ trắng nõn, cánh tay chuyển độc, âm thanh mạnh mẽ viết bốn chữ to trên mặt đất.
Sự tò mò của cô giáo Mục đã bị khơi dậy, nhón chân lên muốn xem đại tiểu thư viết cái gì.
Chờ sau khi nhìn rõ bốn chữ kia, đồng tử của nàng xao động.
Mục Hiểu Hiểu:...
- --Không tuân phụ đức.
Tiểu Hoa nghiêm túc xem xét, trong bốn chữ, cô biết được chữ Không và Phụ, đọc đứt quãng: "Không...!Phụ..."
Đại tiểu thư đứng thẳng người, rất ra giáng cô giáo: "Không tuân phụ đức, có nghĩa là người phụ nữ đã có vợ mà còn ở bên ngoài làm bậy."
Tiểu Hoa nghe xong rồi nói: "Vượt quá giới hạn."
Đại tiểu thư nhìn đứa nhỏ này nhiều hơn, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu: "Đúng, ở cổ đại sẽ bị dìm chết."
Mục Hiểu Hiểu:...
Tiểu Hoa không biết cái gì gọi là dìm chết nhưng mà cô đang thật sự được học, cảm thấy chữ của đại tiểu thư thật đẹp làm sao, so với chữ của thầy cô trong trường mà cô xem trộm thì còn đẹp hơn.
Cô cầm que củi bắt chước viết chữ, vừa bắt đầu nên chữ còn hơi xiêu vẹo, chờ mười phút sau, cả sân đều tràn ngập chữ Không tuân phụ đức của Tiểu Hoa.
Cô giáo Mục đang bám vào góc tường:...
Đại tiểu thư phát hiện ra đứa trẻ này rất thông minh, trên thực tế, đối với một đứa trẻ chưa từng viết chữ, bốn chữ này đáng ra rất khó.
Thế nhưng cô không nói một lời, im lặng luyện theo, trông mèo vẽ hổ, vừa bắt đầu thì chữ hơi xiêu vẹo, bây giờ có kinh nghiệm nên nét chữ của cô đã có sự rắn rỏi hơn.
Đại tiểu thư là người chuyên nghiệp, các chữ viết tay của cô có thể được đóng khung trực tiếp và được sử dụng như đồ trưng bày, có thể học được mấy phần nét chữ của cô, đừng nói là một đứa trẻ, người lớn cũng không dễ dàng gì.
Bốn chữ này viết không khác là bao, trên trán Tiểu Hoa bây giờ toàn là mồ hôi, cô lấy tay lau, cười với đại tiểu thư: "Em học được rồi."
Đại tiểu thư gật đầu: "Tàm tạm."
Tiểu Hoa:...
Cô muốn học tiếp nhưng sợ chị gái không dạy nữa.
Đại tiểu thư nhìn thấu tâm tư của đứa nhỏ, cô từ trong phòng lấy ra một cuốn vở của Mục Hiểu Hiểu, mở bút ra, bên trên viết bốn chữ: "Có thể đem cái này về luyện."
Những đứa trẻ thông minh có thể học trước thời hạn.
Viết trên giấy nên Mục Hiểu Hiểu không thấy được, nàng rướn cổ híp mắt nhìn vào trong.
Cũng mau Tiểu Hoa biết tự đọc: "Tiểu...!Tiểu..."
Trong bốn chữ, nàng chỉ biết một.
Đại tiểu thư: "Là bái tường tiểu tặc."
Mục Hiểu Hiểu:...
Một người dám dạy, người dám học.
Đại tiểu thư đưa vở và bút cho Tiểu Hoa: "Ngày mai đưa cho chị."
Tiểu Hoa có hơi sợ sệt, cô chưa bao giờ dùng bút, cây bút này khi vừa mới nhìn rất lấp lánh, đầu nhọn dường như bằng vàng, cô không dám nhận.
Tần Di nhíu mày: "Không muốn học?"
Tiểu Hoa vội lắc đầu, cầm lấy bút và vở, đại tiểu thư lấy đồ ăn hôm qua Mục Hiểu Hiểu mua, nàng thích nhất ăn khoai tây lát, một đống đồ ăn vặt đều cho Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa cảm động muốn rớt nước mắt, cô lùi về sau mấy bước, cúi đầu với đại tiểu thư rồi chạy mất.
Cô không cần được đền đáp.
Cô sẽ mãi mãi nhớ đến chị gái đối tốt với mình.
Cô giáo Mục nhìn thấy đồ ăn vặt của mình bị cuốn đi:...
Một lúc sau, bái tường tiểu tặc mới đến gõ cửa: "Đại tiểu thư? Đại tiểu thư, em về rồi."
Nàng không xấu hổ.
Chỉ có người khác xấu hổ thôi.
Cô giáo Mục trời sinh mặt dày, đó là một ưu điểm, nếu không thì ở cùng với đại tiểu thư sắc bén đây sẽ chống đỡ không nổi.
Đại tiểu thư ngồi chào đón cô giáo Mục, xung quanh toàn là "Không tuân phụ đức" cùng với một đống quả củi vứt tứ tung trong sân.
Cửa mở.
Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn nàng, cái liếc mắt như phóng ra phi tiêu.
Cô giáo Mục lạnh cả gáy, nàng không dám nhìn vào mắt đại tiểu thư: "Ôi trời, sao sân lại lộn xộn như này, chị đã làm gì hả? Đại tiểu thư."
Nàng cúi xuống bắt đầu thu gom củi.
Đại tiểu thư không nói lời nào, yên lặng xem nàng diễn trò.
Cô giáo Mục xấu hổ, đầu cúi hết xuống đất, nàng không dám