- Ừm, đang miêu tả chị và cô đang nấu cơm cho em.
Cô Mục còn đang nấu cơm, hoàn toàn không biết đại tiểu thư nhà nàng lại bình tĩnh như như mây gió mà khoe khoang một lần, hơn nữa lần này còn là khoe khoang trên diện rộng.
Ngoại trừ nàng đang ngồi thì tất cả đều suýt ngã ngửa cả.
Tuy bà nội Tiểu Hoa cả đời đã trải qua sóng to gió lớn thì tay nắm gậy cũng hơi run lên, còn Trương Xảo ở bên cạnh thầm cười trộm, cố tình đại tiểu thư còn tỏ vẻ bình thường, cô nghiêm túc nhìn Tiểu Hoa: "Học xong chưa?"
Tiểu Hoa nghiêm túc cúi đầu nhìn chữ đại tiểu thư viết, nỗ lực ghi nhớ những chữ này vào trong đầu: "Cũng được rồi."
Cô bé đúng là rất thông minh, là một đứa trẻ có đầu óc, hơn nữa cô bé còn rất lợi hại, cho dù là đại tiểu thư nói cái gì thì cô bé cũng đều có thể tiếp thu rồi nghiêm túc học hỏi.
Lúc này Hiểu Hiểu đã lau mồ hôi bưng đồ ăn đi ra ngoài, nàng kêu: "Đồ ăn nấu xong rồi, nhanh bê lên bàn đi."
Mồ hôi chảy xuôi theo gương mặt của nàng, làm ướt đầu tóc, quần áo trên người lại dán chặt vào cơ thể phác họa ra dáng người yểu điệu, đôi mắt đen nhánh của nàng ướt át, giống như mới vừa chụp xong quảng cáo vận động bên ngoài, tràn đầy hơi thở hormone.
Đại tiểu thư nhìn nhìn nàng không chớp mắt.
Con người luôn là động vật kỳ quái.
Từ sau khi yêu, tất cả đều trở nên khác biệt, rõ ràng Hiểu Hiểu đang đứng ngay trước mắt, nhưng mà cô có nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ.
Tiểu Hoa rất thức thời đi lên nhận lấy đồ ăn trong tay Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đi đến trước mặt đại tiểu thư nhận lấy hạnh phúc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Khiêm tốn một chút, nhìn xem ánh mắt của chị đang si mê đến nhường nào này."
Bây giờ đại tiểu thư đã là "người hâm mộ số một" của nàng đúng không?
Nhưng còn có người ngoài ở đây đấy.
Đại tiểu thư từ từ vươn tay, nhéo khóe môi nàng.
Rất là thích nàng.
Cũng rất si mê nàng.
Cô không phủ nhận.
Trương Xảo vỗ bả vai Hiểu Hiểu: "Cậu còn hạ giọng làm gì? Vừa nãy đại tiểu thư mới vừa rải cơm chó cho bà cụ xong, nói hai người là vợ chồng đó."
Mục Hiểu Hiểu:?
Trời ạ.
Nàng chỉ vừa vắng mặt một lúc mà có chuyện gì xảy ra vậy?
Vợ chồng...
Mục Hiểu Hiểu nghe xong hai từ này, nàng cảm thấy trái tim dường như nóng lên, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Nàng nắm chặt tay đại tiểu thư, nhịp tim lan tràn khắp cả người nàng, nhưng nàng vẫn không kìm được mà cong khóe môi đến mức có thể treo được cái chai nước tương.
Đến giờ ăn cơm, quả nhiên thôn trưởng đã quay lại, còn dẫn theo con trai của ông ta đến, con của ông ta vừa lớn vừa cao to, làn da ngăm đen, cười để lộ hàm răng trắng.
"Đây là con trai tôi, mọi người gọi nó là Tiểu Luật được rồi."
Lần này cậu ta trở về thôn là để đón khách quý với trưởng thôn.
Từ nhỏ cậu ta đã theo cạnh ba, luôn cố sức xóa đói giảm nghèo ở quê nhà.
Năm nay cậu ta học năm tư, vừa nghe tin ba nói trong thôn có một lãnh đạo rất mạnh đến, cậu ta đã nhanh chóng chạy về đói.
Lúc cậu ta vừa nhìn thấy Tần Di đã ngây người ra, cả người cứng đờ, mặt giống như là bị lửa đốt, "bừng" đỏ rực.
Đây là...!Đây là...!Cậu ta không nhìn lầm đó chứ?
Trương Xảo vừa thấy Tiểu Luật như vậy thì cũng lập tức vui vẻ: "Sao nào, cậu cũng là người hâm mộ chị Tần sao?"
Sao chỉ có thể là người hâm mộ.
Đại tiểu thư quả thực là nữ thần của Tiểu Luật.
Từ lúc cậu ta nhận được tin của ba, chỉ nói có một người là Boss của Thắng Lam đến, nhưng không nhắc tên cô.
Đại tiểu thư hơi gật đầu với Tiểu Luật đang hồi hộp, ánh mắt của cô luôn đuổi theo Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu rửa mặt qua loa rồi đi tới đây, hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt, chỉ một câu nói không bao giờ rời đi, mãi mãi ở cạnh nàng của đại tiêu thư giống như là Định Hải Thần Châm xoa dịu rất nhiều cảm xúc rối rắm trong lòng nàng.
Thậm chí nàng còn khui một chai rượu vang đỏ, uống với thôn trưởng và Tiểu Luật hai ly, bà cụ cười vui vẻ, Tiểu Hoa cũng cười rất vui.
Đây là thời thơ ấu trong trí nhớ của cô bé, rất hiếm khi có cảm xúc và thời khắc thế này.
Cô bé sẽ luôn nhớ mãi nó.
Dùng cả đời để trả ơn.
Vài chén rượu xuống bụng, Hiểu Hiểu uống như một con mèo say, dựa vào bả vai đại tiểu thư, mặt mày nàng đã giãn ra hết, nhìn căn nhà đầy khe gió lùa của bà cụ, vui tươi hớn hở nói: "Bà ơi, hai ngày nữa cháu và cô giáo Trương sẽ đến đây, với lại gọi thêm vài người trẻ tuổi trong thôn đến tu sửa nhà ở, để sau này khỏi xảy ra nguy hiểm gì."
Hôm nay việc của cháu gái đã có tin tức, bà nội cũng không biết làm sao để cảm ơn các cô, bà cụ xua tay: "Không có gì, không có gì đâu."
Bà cụ sống cả đời, sớm quen rồi.
Tuy rằng không thể che mưa chắn gió, nhưng có nơi này thì chính là có nhà, chờ khi cháu gái lớn lên tất cả sẽ dần tốt lên thôi.
Mục Hiểu Hiểu biết suy nghĩ trong lòng bà cụ, mỉm cười nhìn Tiểu Hoa, nàng đưa mắt ra hiệu cho Trương Xảo, cô giáo Trương tập tức lấy một bộ quần áo mới tinh từ trong túi ra: "Đây là quần áo mà cô và cô Hiểu Hiểu của em nhờ người vào trấn mua đó, ngày mai mặc bộ này đến trường."
Ở trường học vẫn chưa có đồng phục, gần đây Hiểu Hiểu và Trương Xảo đang định thiết kế lại rồi tìm một xưởng để may thống nhất.
Tiểu Hoa nhìn quần áo đến mức ngơ ngác, cô bé khó hiểu nhìn hai người, nhưng mà không dám nhận.
Đến trường học?
Bàn tay bưng chén rượu của bà cụ cũng run lên, vài giọt rượu bắn ra ngoài.
Thôn trưởng cười: "Mấy ngày nay cô giáo Mục và cô giáo Trương vẫn luôn bận rộn chuyện này, nhà nước có chính sách miễn giảm học phí, nếu bà không yên tâm, có thể đến trường học giúp bọn nhỏ làm một ít sản phẩm thủ công."
Những học phí khác sẽ được Hiểu Hiểu và Trương Xảo chi ra, chuyện này với Hiểu Hiểu mà nói đã sớm thành thói quen, nhưng cô giáo Trương lại xúc động rất lâu.
Cô ấy không ngờ chỉ một bộ quần áo đặt tiền của mình, chỉ một bữa ăn với bạn bè đã bằng chi phí sống nửa năm của một đứa bé ở những khu vực nghèo khó, quyết định vận mệnh của chúng.
Sau khi tính toán, Trương Xảo đã ôm Hiểu Hiểu thật chặt, chẳng nói chẳng rằng gì, nhưng khoảnh khắc ấy, trong lòng cô ấy thầm bội phục bạn tốt của mình.
Chẳng tránh một năm bốn mùa nàng chỉ có hai bộ quần áo, còn là hàng rẻ tiền;
Chẳng trách gần như nàng chẳng có mỹ phẩm dưỡng da gì cả, luôn nói mình tuổi trẻ xinh đẹp là đủ rồi;
Chẳng trách khi người khác ăn nhậu chơi bời hưởng thụ cuộc sống đại học, nàng phải chạy ngược chạy xuôi sống cảnh màn trời chiếu đất.
Hiểu Hiểu dùng cơ thể ốm yếu của nàng gánh vác tương lai của nhiều người, nàng cũng chẳng nói với người ta, chỉ mong đất trời không không thẹn với lương tâm.
Tay bà cụ run rẩy: "Bà cũng có thể đến trường sao?"
Bà cụ là người chẳng biết được một chữ to, trong nhận thức của bà cụ, ở đó là nơi mà những người làm công việc có văn hóa đến.
Thôn trưởng vỗ tay: "Đây là chẳng phải là vì cô giáo Mục cẩn thận sao? Cô ấy cảm thấy bà và Tiểu Hoa sống nương tựa lẫn nhau, còn về tiền ăn ở trường, cô ấy nói sọt bà đan khá tốt, với lại cô giáo Trương cũng muốn phát sóng trực tiếp để giúp bà bán sọt nữa đó."
Hiểu Hiểu quá nghèo khổ, điều cô ấy có thể làm là thấu hiểu trái tim của bà cụ và Tiểu Hoa.
Trương Xảo yểu điệu nói: "Đúng đúng đúng, bà à, tuy rằng bây giờ cháu chẳng nổi tiếng, nhưng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này của cháu, một ngày kia nhất định sẽ hot hòn họt thôi, mang theo sọt của bà đi ra thế giới."
Cô giáo Mục ho khan vài cái, sờ đầu Trương Xảo: "Mới uống vài ly đã say sao?"
Chỉ cần có Trương Xảo và Hiểu Hiểu thì hiện trường sẽ không bao giờ tẻ nhạt, Tiểu Luật cũng là người trẻ tuổi, vừa nói vừa cười với các cô.
Hiểu Hiểu rất giỏi khai quật nhân tài, bắt đầu vuốt mông ngựa: "Tiểu Luật, tôi thấy cậu luyện cơ bắp luyện khá tốt."
Tiểu Luật gồng một cánh tay: "Ha ha, đúng rồi, cơ bắp của tôi rất cứng, chuẩn cmnr."
Hàng ngày cậu ta chạy khắp nơi, rất chú ý việc rèn luyện thể lực.
Trương Xảo sờ thử, vẻ mặt khiếp sợ: "Trời ơi, trời ơi Hiểu Hiểu, cậu sờ thử đi."
Đại tiểu thư cầm chén trà,, cười như không cười lườm Hiểu Hiểu một cái.
Nếu dựa theo thói quen trước kia, chắc chắn cô giáo Mục sẽ thoải mái hào phóng bóp một lúc.
Nhưng bây giờ nàng hận không thể khép chặt hai chân lại, ngồi thẳng tắp: "Mình không sờ, mình sờ cái gì, đừng nói bừa."
Nàng cũng chỉ sờ đại tiểu thư.
Trương Xảo:...
Đúng là cô vợ bé bị quản nghiêm chẳng có chút tiền đồ.
Tuy rằng đại tiểu thư không ăn cơm, cũng không uống rượu, mà chỉ uống một chút nước trà, nhưng dường như tâm trạng cũng không tệ.
Trên khóe môi của cô luôn treo nụ cười nhát, thỉnh thoảng sẽ nhìn Hiểu Hiểu.
Ánh mắt của cô làm trái tim Hiểu Hiểu an tâm, làm lòng nàng thỏa mãn.
Tiểu Hoa không dám nhận quần áo mới, với cô bé mà nói thì hôm nay giống như giấc mơ, cô bé không dám tin đây là sự thật.
Trương Xảo khoác cổ cô bé: "Khách sáo gì, nhận lấy rồi mặc, Tiểu Hoa của cô lớn lên xinh đẹp, về sau trang điểm lên cũng sẽ là một cô gái tuyệt đẹp."
Tuy rằng cô bé còn nhỏ nhưng ngũ quan thanh tú, điều quan trọng là tuổi còn nhỏ nhưng mà đã có khí chất của riêng mình, nếu bồi dưỡng thật tốt có lẽ khi lớn lên cũng là người nổi tiếng.
Mục Hiểu Hiểu nghe xong thì gật đầu, Tiểu Hoa lại lắc đầu: "Em không cần...!Em vẫn còn quần áo..."
Đã nhiều năm cô bé chưa được mặc quần áo mới, quần áo trong nhà đều là đồ thưa của chị gái hàng xóm.
Quần áo không nhiều lắm, đôi lúc còn chẳng đủ đồ để tắm
Ngày nào cô bé cũng bận rộn làm việc, lên núi đốn củi, phong trần mệt mỏi, quần áo thường bận thỉu nhưng cũng chỉ đành vậy.
Các bé gái đều thích cái đẹp, Tiểu Hoa cũng vậy, nhưng gánh nặng cuộc sống đã đè lên đôi vai cô bé quá sớm, ngay khi ấm no cũng là vấn đề thì làm sao có thể suy nghĩ nhiều nhân tố khác như vậy được.
Trương Xảo không còn cách khác, cô ấy kéo Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu bĩu môi, hai người cùng nhau nhìn sang đại tiểu thư xin giúp đỡ.
Đại tiểu thư thờ ơ nói: "Không quen mặc