Lão sư Mục cái này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nàng dung hợp dịu dàng và cường thế tới cực hạn.
Nàng chính là muốn đè ép đại tiểu thư, không cho cô xoay người lại, khiến loại cảm giác này của Tần Di không khống chế được bất an, tay mảnh khảnh ở sau lưng, không thể giãy dụa.
So với nhìn không thấy nàng, dịu dàng như thế này càng tra tấn hơn nữa, một đường giống như hoa mai thiểu đỏ dọc theo lưng trạch của đại tiểu thư, cô giãy dụa, rất nhiều lần muốn xoay người, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, uy hiếp: "Chị có biết hay không, chị càng như vậy, em càng hưng phấn.
"
Đây là suy nghĩ đen tối nhất của một người về người yêu.
Thân là nhà tâm lý lão sư lão sư Mục cứ như vậy nói ra, đại tiểu thư cắn môi, âm thầm nhẫn nhịn thừa nhận.
Nói là trừng phạt, nói là khiến cô không thoải mái! Nhưng rõ ràng lại là khen thưởng, lại rất thoải mái.
Chỉ là một lần này, lão sư Mục không dịu dàng trước đó, hung ác mạo phạm, mang theo từng trận nức nở.
Trước kia Hiểu Hiểu cũng đã nói, nàng thích nhất nhìn dáng vẻ uống nhiều của đại tiểu thư, uống nhiều đại tiểu thư cũng không lạnh tanh giống như ngày bình thường, cô sẽ nũng nịu, sẽ cười với nàng, sẽ mềm mềm vươn hai tay muốn ôm một cái.
Mặc dù chưa từng nói, nhưng ở sâu bên trong nội tậm của Hiểu Hiểu vẫn cho rằng đó mới là đại tiểu thư nguyên thủy nhất bản sơ nhất không có gì che dấu.
Hiện giờ, cô không cần rượu cũng có thể tự tay xé mở lớp mặt nạ này, cảm thụ nguyên thủy nhất của đại tiểu thư.
Trán của Hiểu Hiểu đều là mồ hôi, ngay tiếp theo đôi mắt cũng giống bị ướt, phía sau, nàng khống chế đại tiểu thư, trước người, lại là ảnh chụp thân mật của Tần Di và Mag.
Lần này, là thật sự trừng phạt.
Sẽ không giống như đau đớn lần đầu tiên, cảm giác thật kỳ diệu, lại làm cho đại tiểu thư càng thêm bối rối, cô muốn ôm chặt Hiểu Hiểu, nhưng người kia lại cường thế không cho.
"Chị ấy xinh đẹp hay em xinh đẹp?"
Thời khắc mấu chốt như vậy, lão sư Mục còn có thể lạnh nhạt hỏi vấn đề khiến người ta phát điên, đại tiểu thư quay người: "Em --"
Lời còn chưa nói hết, Hiểu Hiểu lại một lần nữa liều lĩnh kề sát cô, không nói đúng không? Không có vấn đề, đêm dài đằng đẵng, nàng chính là có tinh lực ép đại tiểu thư đi vào khuôn khổ.
Ở trong cuộc đời đại tiểu thư, như vậy lại ôn nhu lại lỗ mãng đối đãi là lần đầu tiên, cô muốn trốn, có thể hay không khống chế đều hóa thành cảm thấy thẹn đón ý nói hùa, mồ hôi của cô theo hai má chảy xuống, đến cuối cùng, đại tiểu thư thân thể co lại thành một đoàn, nức nở giống như một con mèo bị bắt nạt, gương mặt của cô có nước mắt chảy ra, hòa với mồ hôi.
Còn chưa đủ.
Mục Hiểu Hiểu xoay người cô lại, hôn lên nước mắt rơi xuống của cô, tiện tay cầm lấy áo sơmi bên cạnh cởi xuống, trói chặt tay của đại tiểu thư.
Lại một lần trầm luân.
Sóng biển yếu ớt đập mặt đá, nhiều lần bị đá ngầm xâm nhập, lại một nhiều lần bị nuốt hết, thừa nhận năng lực rốt cuộc có hạn, một lần một lần tích lũy cuối cùng gây nên bùng nổ sóng thần.
Đến cuối cùng, đại tiểu thư run rẩy, nhẹ giọng kêu: "Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu! ! "
Lúc này mới Mục Hiểu Hiểu mới cởi trói cho cô, đặt một tay lên đôi môi ướt át của cô: "Em đây.
"
! !
Em đây.
Nàng đến chính là vì bắt nạt cô sao?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu của đại tiểu thư sau khi mê man.
Hiểu Hiểu lại thật lâu không có ngủ, nàng nằm ở bên cạnh đại tiểu thư, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày hơi cau lại của cô, đem mái tóc lộn xộn của cô chải thẳng.
Vừa rồi đích thật là nàng hơi quá đáng, bặt nạt quá mức, cuối cùng, nàng cảm giác giọng nói của đại tiểu thư đều khàn.
Chính là!
Mục Hiểu Hiểu nghĩ, cho dù ai có được người yêu như này, đều sẽ không khống chế được mà? Trước kia nàng cũng không phải là một người yêu tha thiết chuyện này, sau khi gặp được đại tiểu thư, còn không phải một lần lại một lần phá bỏ ranh giới cuối cùng?
Nếu như không phải Tần Di, Hiểu Hiểu cũng không biết nội tâm mình còn cường thế có thể phá hủy tai hoạ ghê gớm.
*
*nguyên gốc 洪水猛兽 (dịch là: con mãnh thú và dòng nước lũ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.
Chỉ là nhớ tới vòng eo cao lớn và cong vút của đại tiểu thư, còn có ánh mắt khẩn cầu kia, trong lòng Mục Hiểu Hiểu tràn đầy thỏa mãn.
Nàng vẫn hữu dụng.
Nhìn dáng vẻ này của đại tiểu thư, nên vài ngày đều không có ngủ, nàng mới tới đấy khiến cho cô bình yên ngủ, đây không phải bản lĩnh sao?
Nhà tâm lý nào còn có thể điều trị một lần đã khiến đối phương lập tức chìm vào giấc ngủ?
Còn có, gương mặt của đại tiểu thư cũng không trắng bệch như vậy, nổi lên một màng ửng hồng ướt át.
Cơ thể và cảm xúc vui vẻ cực hạn khiến đại tiểu thư ngủ rất say, mơ mơ hồ hồ trong giấc mơ của cô.
Trong mơ, cô nhìn thấy chị họ Tần Hải Dao, Tiểu Hài ngồi ở trên bàn đu dây dưới ánh trăng nhẹ nhàng nhộn nhạo, một thân mặc một chiếc váy dài lụa trắng, theo gió lắc nhẹ, giống như mơ như ảo, cô ấy mỉm cười nhìn Tần Di: "Di Di, hạnh phúc chứ?"
Ánh mắt của chị họ thật giống như cắt một đồ vật, giống như biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Gương mặt của Tần Di đỏ lên, cô nhìn chị họ chậm rãi đi tới.
Trước kia, cô đau khổ chờ Tần Hải Dao lại chờ không trở về, khi đó ở trong mơ, cô thường xuyên khóc chất vấn chị gái vì cái gì vẫn chưa trở lại? Vì cái gì để cô một mình? Nhưng hiện giờ, trong lòng của cô đều là tràn đầy hạnh phúc.
Giấc mơ này quá giống thật, đến mức khi đại tiểu thư đi qua chỗ ẩn ẩn kia cảm giác bị Hiểu Hiểu bắt nạt đều không thoải mái.
Nhìn thấy em gái đi tới, Tiểu Hải để đem đu dây tránh ra một chút,, để Tần Di cũng ngồi lên.
Hai chị em, ngửi mùi hoa, nhẹ nhàng đi tới dây đu.
Chị gái không hề giải thích cái gì, mà đại tiểu thư cũng rốt cuộc không đi hỏi vì sao cô ấy còn chưa trở lại, hỏi tại sao cô ấy lại bỏ mình một mình trong thế giới tăm tối này.
Ngọn gió mang theo hương thơm cây vải thơm mát, như là có hơi thở chữa lành, một chút xíu xoa nhẹ trái tim của đại tiểu thư.
Đến cuối cùng, Tần Hải Dao nhìn Tần Di, cô ấy giơ tay lên, giống như khi còn nhỏ mà xoa xoa tóc cô: "Nhìn em như này, chị cũng yên tâm.
"
! !
Có lẽ, hai người vợ vợ sẽ cùng giường cùng mơ.
Buổi tối hôm đó, Hiểu Hiểu cũng nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô đã trở thành chính mình khi còn nhỏ.
Lan nhi đứng ở bên cạnh nàng, cầm trong tay khối rubik phát sáng đưa cho nàng: "Hiểu Hiểu, cho, chúc chị sinh nhật vui vẻ.
"
Đây từng là cơn ác mộng kéo dài ám ảnh nàng hàng nghìn lần trong suốt cuộc đời, như cũ như thường tiếp diễn.
Hiểu Hiểu đứng lên, nàng vỗ vỗ đất trên người, không đáp lại.
Lan Nhi nghi ngờ nhìn nàng, ở cảnh trong mơ nàng như cũ đáng yêu ngọt ngào như vậy: "Chị từ bỏ sao?"
Trước kia nàng sẽ không như vậy, đều ra ngay lập tức nhận lấy khối rubik, đó là điều nàng khát vọng nhất khi còn nhỏ.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Lan Nhi, nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn đi chạm đến em ấy, lại tại gần trong gang tấc một khắc này, nghe được tiếng gọi nhẹ nhàng.
- - Hiểu Hiểu.
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, là đến từ trong nội tâm của nàng sâu nhất và mềm mại dựa vào.
Mục Hiểu Hiểu thu tay về, nàng nhìn Lan Nhi, nhợt nhạt cười: "Lan Nhi, em nghe thấy được không?"
Lan Nhi ngơ ngác nhìn nàng, không nói một lời, Mục Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt của em ấy, nhẹ giọng nói: "Đó là người con gái của chị.
"
Với nụ cười của hình ảnh bị xé rách, giống như là động, lại giống như không hề động.
Chỉ là cơ thể Hiểu Hiểu đã lớn dần lên, không còn là nàng hồi nhỏ, mà là nàng bây giờ.
Nhưng Lan Nhi không có thay đổi, em ấy vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười hai.
Hiểu Hiểu nhìn em ấy, Lan Nhi cũng nhìn Hiểu Hiểu, không ngờ tới nhìn thấy Hiểu Hiểu lớn nhất, đường nét cơ bản vẫn là dáng vẻ trước đây, mặt mày thanh tú, gầy một chút, thần thái trong mắt là khi còn nhỏ không có, thật giống như có một đôi ánh nến ở bên trong đôi mắt đen nhảy lên.
Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói: "Em thấy đấy, chị thật giống như em nói lúc đó, tìm được hạnh phúc của chính mình rồi.
"
Lan Nhi nhìn nàng, nước mắt từ gương mặt chảy xuống: "Cho nên, chị muốn quên em phải không?"
Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, nàng chỉ chỉ ngực của mình: "Sẽ không, em giống như một vết sẹo, vĩnh viễn khắc ở trong lòng chị.
"
Trên đời này, không phải tất cả mọi người sẽ được tha thư, không phải tất cả nỗi đau nào cũng có thể phai mờ.
Thế nhưng là người cũng nên đi lên phía trước , thời gian cũng nên tiếp tục không phải sao?
Người mất đã mất, người sống vẫn sống thật tốt.
Nàng không thể lại trầm luân, như vậy, nàng thật xin lỗi đại tiểu thư.
Đại tiểu thư đối với nàng, bao dung thể xác và tinh thần nếu như không phải yêu tới cực điểm, ai sẽ không hề giữ lại chính mình mà dâng lên như thế?
Các nàng đã không thể tách rời.
"Về sau, chị không thể tới gặp em.
" Hiểu Hiểu biết nói tuyệt tình như vậy, nhưng nàng nhất định phải nói:"Lúc ấy em đi vội vàng, chị muốn nói với em, em cũng không kịp nghe chị nói.
"
Trong bất tri bất giác, Hiểu Hiểu cũng nước mắt rơi đầy mặt, nàng yếu ớt nhìn Lan Nhi: "Em cũng phải hạnh phúc, Lan Nhi, quên mất đi, một thế này đã là một giấc mơ, nếu có sống lại, em nhất định phải sống thật tốt, em nhất định sẽ có ba mẹ yêu thương em, hai ba người bạn tốt, một người tận tâm yêu em.
"
! !
Đây đã từng là tâm nguyện của tất cả đứa nhỏ trong cô nhi viện các nàng không phải sao?
Trên đời này, có bao nhiêu người đang đau đớn trong đêm tối, không chỉ một lần hỏi đến, nếu có kiếp sau nhất định sẽ không phải chịu đau đớn khổ sở như bây giờ.
Nếu có một thế giới khác!
Nguyện tất cả mọi người có thể hạnh phúc an khang, vui vẻ bình an.
Nếu không có, nguyện tất cả mọi người có thể gặp được đại tiểu thư của mình.
Gió thổi qua, mây tạnh, động tác cuối cùng của Lan Nhi là lau đi nước mắt của Hiểu Hiểu, nàng không nói một lời, chỉ cười trong nước mắt.
! !
Hiểu Hiểu ở trong ngực đại tiểu thư khóc tỉnh, đại tiểu thư một mực ôm nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dày đặc rơi trên trán nàng: ""Hiểu Hiểu, không khóc, Hiểu Hiểu! ! "
Không còn là nhìn không thấu bi thương đêm tối.
Chăm sóc nàng cũng không còn là chăn đệm không khí trầm lặng.
Cơ thẻ của nàng bị đại tiểu thư nhẹ