Hiểu Hiểu luôn tò mò không biết đại tiểu thư sẽ đưa cô đi đâu vào dịp sinh nhật, nhưng với tính cách của Tần Di, vào những lúc như vậy, cô thích hai người họ trở về nhà của hai người.
Nến, bánh ngọt, bất kể ăn gì, chỉ cần hai người là được.
Hiểu Hiểu thậm chí cũng đã tính sẵn trong lòng một số kịch bản như bánh ngọt play, bánh ngọt play, play bánh ngọt...!theo đúng như lời dặn của đại tiểu thư.
Dù thế nào thì nàng cũng phải đợi đến đêm tân hôn, khi đó bản thân chẳng phải có thể tùy ý khi dễ cô, càng không cần phải chịu trách nhiệm gì nữa rồi? Loại mong muốn này, nó thực sự sẽ khiến người ta nghiện sâu vào xương tủy.
Hiểu Hiểu mỗi ngày thường rất bận rộn với việc chạy nhảy khắp nơi.
Mặc dù tuổi còn trẻ và khao khát mạnh mẽ nhưng nàng chẳng thích xem phim hay đọc sách báo như các bạn cùng trang lứa.
Điều quan trọng nhất là mỗi lần nàng trở về ký túc xá, nàng đã quá mệt mỏi, nàng sẽ ngủ thiếp đi và không còn sức lực nữa.
Nhưng bây giờ...!Thưởng thức qua thân thể kiều diễm của đại tiểu thư, nghe thấy giọng nói quyến rũ nhất trên đời này, nghĩ đến mái tóc dài, mắt chớp chớp, cắn môi, Mục Hiểu Hiểu toàn thân có cái gì không ổn, nàng suy nghĩ lung tung, bất giác ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía đại tiểu thư: "Cô ấy muốn rời khỏi thành phố sao?" Với tuyến đường này, rõ ràng là hướng đi ra khỏi thành phố mà.
Đại tiểu thư tháo kính râm ra, nhìn nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy?" Trong giọng nói này có chút tức giận và ngượng ngùng, đại tiểu thư lái xe cũng tốt nhưng những người bên cạnh giống như uống chất kích thích, lén lút nhìn cô một cái, chốc chốc lại nhìn xuống những ngón tay, chỉnh chỗ ngồi.
Mục Hiểu Hiểu:...
Không phải chứ??? Nàng do dự một hồi, ngập ngừng hỏi: "Chị hiện tại giỏi như vậy, biết em đang nghĩ gì sao? Thế nói em nghe thử?" Hiện tại đường cao tốc đang kẹt xe, Hiểu Hiểu vẫn có thể trêu chọc đại tiểu thư.
Tần Di cắn môi, hai má hơi ửng hồng: "Em chẳng phải người tốt." Mục Hiểu Hiểu:...
Ơ kìa.
Đại tiểu thư thẹn thùng, nhìn muốn chọc ghẹo thêm.
Mục Hiểu Hiểu nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, lần này, khuôn mặt của đại tiểu thư đã đỏ lên.
Vốn dĩ cửa sổ xe vẫn đang mở, nhưng đại tiểu thư đã nhanh chóng đóng lại, Mục Hiểu Hiểu hớn hở nhìn cô: "Sao, bây giờ chị sợ rồi sao?" Trước đây, cô không dám tỏ ra quá tự cao trước mặt người ngoài, nhưng bây giờ, thì ngược lại.
Đại tiểu thư nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Hiểu Hiểu, em có sợ không?" Mục Hiểu Hiểu:??? Sợ? Nàng sợ điều gì? Nàng được đại tiểu thư bảo vệ như vậy, có gì mà phải sợ? Đại tiểu thư: "Sau này, những sự việc như thế này sẽ ngày càng xảy ra nhiều hơn." Suy nghĩ của Mục Hiểu Hiểu tạm ngưng một hồi, cô nhìn về phía Tần Di, đại tiểu thư khẽ nói: "Từ từ rồi sẽ phát hiện những người thân, bạn bè xung quanh tìm đến, không còn là trò chuyện đơn thuần.
Tuy ngoài miệng nói chuyện vui vẻ, nhưng bên trong luôn có toan tính, em sẽ buồn chứ? " Kỳ thực, đây là lần cuối cùng mà đại tiểu thư gặp phải, nhưng theo cô thì mối quan hệ của họ đã được biết đến, Hiểu Hiểu đã bị liên lụy hết lần này đến lần khác.
Trước đây, khi Tần Sương tìm Hiểu Hiểu, đại tiểu thư không biết, nhưng trong lòng cô biết giới hạn của Tần Sương đến đâu, cô sẽ không làm cho Hiểu Hiểu khó xử, nhiều nhất là dùng thân phận bất bình đẳng để khích lệ cô ấy.
Và bây giờ, đó là bố mẹ của cô ấy, và trong tương lai, sẽ có những người khác...!Lý do họ tiếp cận Hiểu Hiểu là vì cô ấy.
Mục Hiểu Hiểu bật cười khi nghe điều này, cô ấy đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt của đại tiểu thư: "Chị đang đấu tranh với cái gì? Đại tiểu thư, chị không thể phủ nhận vẻ đẹp của một bông hoa hồng chỉ vì nó có gai, phải không?" Ánh mắt nàng đầy bình tĩnh: "Nếu em thật sự vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích với chị, vậy em xứng đáng với tình cảm sâu đậm của chị sao?" Những lời này giống như một viên đường ăn sâu vào trái tim của đại tiểu thư, khóe môi khẽ nhếch lên, nắm lấy tay Hiểu Hiểu, đặt lên môi và hôn.
Hiểu Hiểu trái lại cảm thấy đau lòng cho đại tiểu thư, nếu cô ấy có thể nói những điều như thế này, điều đó có nghĩa là những người xung quanh đều muốn tiếp cận cô ấy.
Đó là lý do vì sao hồi đó cô ấy khép mình rất chặt và không cho ai đến gần.
Hiểu Hiểu thật sự đã nghĩ nhiều hơn một lần, nếu như nàng có thể gặp được đại tiểu thư sớm hơn thì thật tuyệt, nếu nàng ra đời sớm hơn vài năm thì thật tuyệt, nàng muốn từ nhỏ liền cùng cô, nhìn thấy cô vui vẻ, không để cô ấy cô đơn trong nhiều năm như vậy.
Xe đang chạy trên đường, đại tiểu thư cũng không nói đi đâu, Hiểu Hiểu trầm mặc không hỏi, nửa đường mới trả lời một cuộc điện thoại, nghe xong liền nhẹ nhàng thở dài một hơi.
lạnh lùng: "Thực hiện đúng thông số kỹ thuật ban đầu.
Không đạt yêu cầu thì đậu.
Có quá nhiều người cần giúp đỡ." Cúp điện thoại, đại tiểu thư nhìn nàng: "Làm sao vậy?" Hiểu Hiểu lắc đầu: "Em và một vài người bạn đứng đầu quỹ tài trợ riêng cho trẻ em ở các vùng núi hẻo lánh với một tổ chức phi lợi nhuận.
Hôm nay, mọi người ở đó nói rằng họ nhìn thấy bố của một đứa trẻ được đăng trên Moments.
Thời gian ăn tối trên bàn thực sự có Mao Đài, thuốc lá cũng là thuốc lá tốt, tuy rằng tiền trợ cấp 300 tệ một tháng không nhiều, nhưng loại người này vẫn sẽ bị hủy bỏ tư cách." Đại tiểu thư nhìn Hiểu Hiểu: "Em như vậy có mệt hay không?" Nàng cảm thấy mình tuy bận nhưng dù sao cũng là boss nên chỉ cần chuyên tâm vào việc lớn mà bỏ qua việc nhỏ.
Nhưng thật ra Hiểu Hiểu, cô ấy phải tự làm mọi thứ.
Hiểu Hiểu mỉm cười: "Em đã từng thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi và cô đơn, nhưng bây giờ có chị, em càng phải cố gắng nhiều hơn." Nàng vẫn luôn tin rằng ông trời có mắt, chính vì nỗ lực trước đây nên nàng mới gặp được đại tiểu thư, phải không? Mãi cho đến khi lái xe ra khỏi thành phố hơn một giờ, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng đoán ra được điều đó, nàng nhìn xung quanh, trong mắt đầy hoài nghi: "Đại tiểu thư?" Ôi trời! Đây là đường trở lại cô nhi viện! Đường về nhà! Tần Di khóe mắt mang ý cười, cô không nói gì, cô chỉ muốn cho Hiểu Hiểu một bất ngờ như vậy.
Có người từng nói với cô rằng, nếu có sinh nhật, hy vọng nhất là được mời bọn trẻ cô nhi viện đi ăn đồ nướng.
Những người khác đã từng thề với cô rằng họ thực sự muốn đưa cô trở lại cô nhi viện để cho bà và mẹ cô nhìn một cái.
...!Đại tiểu thư đã từng nói, cô ấy sẽ luôn làm theo những gì Hiểu Hiểu mong muốn.
Bây giờ, cô ấy đã đến đây.
Thời điểm xe đậu, Hiểu Hiểu vẫn không thể tin được, tim nàng đập thình thịch, cho đến khi lũ trẻ vây quanh xe, vừa đập cửa vừa cười gọi to: "Chị ơi, chị ơi!" Hiểu Hiểu cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đại tiểu thư, hai mắt đỏ bừng hưng phấn.
Đại tiểu thư: "Đi xuống xem một chút." Cô không phải là người thích sự sống động, nhưng bây giờ cùng Hiểu Hiểu đến đây, đại tiểu thư lại thích sự sống động từ tận đáy lòng.
Có lần, cô chỉ ngồi trong xe và nhìn Hiểu Hiểu được bao quanh bởi những đứa trẻ từ xa, nhưng bây giờ, cả Hiểu Hiểu và cô được bao quanh bởi những đứa trẻ với những ngón tay đan vào nhau.
Trẻ con là thuần khiết nhất, chúng nó không biết Tần Di, không biết cô là thiên hậu của giới ca nhạc, thậm chí còn không biết cô là thiên kim đại tiểu thư, là Tần tổng, chúng chỉ biết cô là bạn bè của chị gái.
Những đứa trẻ vô cùng thích thú, vây quanh Hiểu Hiểu và đại tiểu thư ríu rít.
"Hiểu Hiểu tỷ tỷ, chị sao lại trở về đây? "Tần tỷ tỷ, chị lại đến nữa rồi."...!Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn đại tiểu thư, gì mà lại nữa? Tần Di sờ mái tóc của bé gái tóc vàng nhỏ tuổi nhất: "Nào, tới đây".
Cô là người bên gối của Hiểu Hiểu, biết tâm niệm của nàng luôn quanh quẩn cô nhi viện.
Kể từ khi đầu tiên đến đây, cũng không dừng lại ở đó, cô đã sắp xếp người đến mang theo vài thùng mì và gạo cùng vài chiếc mền cho lũ trẻ qua mùa đông.
Vốn dĩ cô muốn đi gặp bà nội rồi rời đi, nhưng bà nội đã già và đi ngủ sớm hơn trước, nên cô chỉ ngồi xuống trò chuyện một lát cùng Tô Thu Vân rồi đi về.
Lần này cô lại tới, nhưng không phải bởi vì bọn nhỏ nhớ kỹ, mà là bởi vì đại tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, cho nên khiến cho bọn trẻ không tài nào quên được.
Đại tiểu thư không nói với Hiểu Hiểu, cô biết tính tình của nàng, tuy nàng thường dường như không quan tâm gì, nhưng nàng ở một vài chỗ lại rất cẩn thận.
Nếu để nàng biết thì sẽ rất đau lòng và áy náy.
Đại tiểu thư cho biết, tình yêu mà cô mong muốn là chân thành, giản dị và xuất phát từ tình yêu trong trái tim mình chứ không phải vì tình nghĩa hay mặc cảm.
Hiểu Hiểu cùng đại tiểu thư bước vào phòng, liền nghe thấy giọng nói của Thu Thu từ xa: "A, Vạn Niên ca ca, em muốn ăn thận, thận lớn, lòng gà cũng nướng vài xiên cho em, không phải bảo ăn chỗ nào bổ chỗ nấy sao?" Ngay từ khi bước vào cô nhi viện, Hiểu Hiểu đã choáng váng trước tình cảnh này.
Đại tiểu thư thực sự đã vạch chiến lược và sắp xếp từ trước, sân giống như phố ẩm thực, có tiệc nướng truyền thống, tiệc nướng than hoa, tiệc nướng đĩa sắt...!Vài đầu bếp đang bận rộn cùng nhau, ngồi bên cạnh những đứa trẻ lén nuốt nước bọt.
Lưu Vạn Niên lau mồ hôi, nhìn thấy cô chủ bước vào, anh nở nụ cười yếu ớt.
Anh đúng là...!tiền lương hàng tháng còn quá ít sao...!Sau khi làm vệ sĩ nhiều năm như vậy, giờ đây anh lại là một bậc thầy về thịt nướng...!Hiểu Hiểu quay lại nhìn đại tiểu thư: "Chị là chuẩn bị từ khi nào?" Rốt cuộc còn những chuyện gì mà nàng không biết.
Khóe môi Tần Di lộ ra một