Sau đó mấy ngày, Thái Bình chọn được ngày lành, chọn ngày một tháng Tám hạ táng tiên đế.
Uyển Nhi trở về nhà mình ở Trường An một chuyến, sai người rước Trịnh thị đưa đến Lạc Dương trước, chính mình cùng Xá Địch thị tiếp tục lưu lại Trường An, giúp đỡ công chúa xử lý hậu sự của tiên đế.
Ngày một tháng Tám, Cao Tông hạ táng càn lăng.
Thái Bình tự mình dẫn bách quan Trường An đến hoàng lăng, mặc y phục trắng, tiến hành tang lễ.
Nàng quỳ gối dẫn đầu đám bách quan, sau ba lạy trước tiên vương, lại thay mặt tân đế quỳ nửa ngày, cho đến lúc hoàng hôn, mới để tỳ nữ nâng dậy, trở về lăng điện nghỉ ngơi.
Tang lễ của hoàng đế Cao Tông kết thúc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nhân Quỹ ra vẻ ốm yếu, ngồi xe ngựa từ càn lăng về Trường An.
Xe ngựa mới đi được nửa đường, đã bị một đội Vũ Lâm tướng sĩ ngăn lại.
Võ sĩ bên người Lưu Nhân Quỹ không phải là hạng người hời hợt, đúng lúc võ sĩ chuẩn bị động thủ, Thái Bình từ trong rừng đi ra.
“Điện hạ, đây là ý gì?”
“Lưu Công mang bệnh trong người, không thể đốc thúc cấm quân Nam Nha thao luyện, cho nên, bổn cung muốn xin một thứ từ Lưu Công.”
Sắc mặt Lưu Nhân Quỹ xanh mét, trầm giọng nói: “Điện hạ muốn cưỡng đoạt sao?”
“Lưu công chậm chạp không giao Hổ Phù ra, truyền đến Lạc Dương, người khác không biết nội tình, sẽ nói Lưu Công lòng dạ khó lường.” Thái Bình cười khẽ, “Bổn cung là đang giúp Lưu Công phân ưu thôi.” Vừa dứt lời, hai bên sườn núi liền hiện ra bóng dáng mười mấy tên cung thủ, mỗi người đều kéo căng dây cung, chỉ chờ công chúa ra lệnh một tiếng.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Điện hạ cũng biết, đây là dưới chân hoàng lăng!”
“Nguyên nhân chính là như thế, Lưu Công muốn mưu phản trước mặt phụ hoàng sao?” Ý cười trên mặt Thái Bình chợt tắt đi, nàng tới gần một bước, “Lưu Công chiến công hiển hách, vì sao nhất định phải lưu lại ô danh "vãn tiết bất bảo"?”
Thái dương Lưu Nhân Quỹ nổi lên gân xanh, cắn răng lặng im một hồi lâu, mới không cam lòng lấy Hổ Phù từ trong ngực ra, hung hăng trừng mắt với Thái Bình, “Hổ Phù giao cho điện hạ cũng không phải không được, lão thần chỉ cần điện hạ đồng ý với thần một chuyện!”
“Mời Lưu Công nói.” Thái Bình chắp tay, ngữ khí chậm rãi.
Lưu Nhân Quỹ nghiêm túc nói: “Vĩnh viễn đừng quên chính mình họ Lý!”
Nỗi lòng Thái Bình phức tạp, tuy hôm nay chỉ là diễn cho Xá Địch thị xem, nhưng Lưu Nhân Quỹ giao thác Nam Nha binh quyền cũng là vì sự ổn định của Đại Đường.
Thái Bình đến gần Lưu Nhân Quỹ, cung kính nhất bái với hắn, “Lưu Công yên tâm, bổn cung ghi nhớ trong lòng.” Nói xong, hai tay mở ra, nhận lấy Hổ Phù từ Lưu Nhân Quỹ.
Lúc Lưu Nhân Quỹ gần đi, nặng nề mà vỗ vỗ lên đầu vai Thái Bình.
Thái Bình biết, đó là Lưu Công giao phó cho nàng, cũng là Lưu Công kỳ vọng ở nàng.
Thái Bình nhìn theo Lưu Nhân Quỹ đi xa, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy xe ngựa của Xá Địch thị cùng Uyển Nhi.
Chiếc xe ngựa kia không biết dừng ở chỗ đó đã bao lâu, mặc kệ Xá Địch thị nhìn thấy nhiều hay ít, chuyện a nương muốn, Thái Bình cũng coi như đã làm xong.
Nhưng mà, cũng có nghĩa là Uyển Nhi phải về Lạc Dương.
Thái Bình thu lại mất mát, ra hiệu cho đám Vũ Lâm Quân lui ra, giương giọng nói: “Hôm nay trong phủ của bổn cung có chuẩn bị thức ăn chay, nhị vị đại nhân ngày mai rồi hẵn lên đường.”
Xá Địch thị liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái đầy ẩn ý, “Ngày mai mới đi?”
“Mọi việc đều nghe theo Trinh nương.” Thần sắc Uyển Nhi tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm luyến tiếc.
“Trở về càng sớm……”
“Trinh nương.”
Uyển Nhi vội vàng gọi một tiếng, sau đó lại cứng nhắc áp xuống lời muốn nói, biến thành một câu khác, “Ngươi nói rất đúng.”
Xá Địch thị cười nói: “Uyển Nhi đừng vội, ta còn chưa nói xong.
Nên trở về càng sớm càng tốt, nhưng cũng không thể cự tuyệt ý tốt của điện hạ.” Nói xong, nàng liền làm chủ đồng ý lời mời của công chúa.
Uyển Nhi lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Xá Địch thị buông màn xe xuống, nói ra một cách nghiêm túc chân thành: “Khó có được dịp hai người quân thần đồng tâm, có mấy lời nên nói rõ ràng rồi hẵn đi.”
“Ngươi……” Tuy rằng sắc mặt Uyển Nhi vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại hoảng hốt.
Nàng cần phải thừa nhận, Xá Địch thị xác thật không phải người dễ bị lừa.
Xá Địch thị biết Uyển Nhi đang sợ cái gì, nàng nắm lấy tay Uyển Nhi, dùng cả hai tay nắm lấy, “Ngày ấy điện hạ mở yến tiệc, ta đã đã nhìn ra, trong ánh mắt ngươi nhìn điện hạ có ánh sáng……”
Hô hấp của Uyển Nhi trầm xuống.
Xá Địch thị cười khẽ, “Khi ngươi nhìn Thái Hậu, cũng có ánh sáng như vậy, chỉ là…… không có nhiều như lúc nhìn điện hạ.” Ngữ khí của nàng phá lệ nhẹ nhàng, ngược lại nghe như đang trêu ghẹo Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghiêm túc dặn dò, “Việc này trăm triệu không thể để Thái Hậu biết được!”
“Nếu có thể thực hiện mong muốn của điện hạ, bốn bể yên bình, bá tánh thiên hạ cùng hưởng thịnh thế Trường An, đó là chuyện tốt vô cùng.” Ý cười của Xá Địch thị đậm thêm, “Điện hạ tuy cũng dùng thủ đoạn, nhưng tóm lại vẫn là người trọng tình, người như vậy nắm quyền, với người trong thiên hạ mà nói cũng không phải chuyện xấu.”
Câu nói sau Xá Địch thị không nói ra, nhưng Uyển Nhi biết nàng ấy muốn nói cái gì.
Con đường đế vương của Võ Hậu tràn đầy máu tanh, chỉ vì muốn trở thành người đệ nhất từ xưa đến nay, nếu không dẫm máu tươi để đi lên, quân lâm thiên hạ chẳng qua là chuyện vọng tưởng mà thôi.
Giết chóc xong, cần một vị vua nhân từ để giữ vững sự nghiệp.
Cho dù công chúa là nữ nhi, nếu có thể nắm quyền, mặc dù không phải là người trên long ỷ, cũng có thể mang đến cho Đại Đường một hy vọng mới.
Đời này Xá Địch thị đã thấy qua quá nhiều cảnh tàn sát giết chóc trên chiến trường, nàng cũng biết nửa đời sau của mình rơi xuống cung đình, sẽ càng thấy nhiều cảnh như vậy.
Tuy ý tưởng đột nhiên nhảy ra này có chút ngây thơ, nhưng Xá Địch thị vẫn hy vọng cảnh chém giết như vậy sẽ có một ngày kết thúc.
Mặc dù giao thiệp giữa nàng cùng công chúa rất cạn, nhưng người mà Uyển Nhi cam tâm liều chết nguyện trung thành, nhất định sẽ không kém cạnh chút nào.
Nàng nguyện tin tưởng Uyển Nhi, rửa mắt mong chờ công chúa cho người trong thiên hạ một thái bình thịnh thế chân chính.
Cuối cùng, cũng là tư tâm của nàng.
Nàng giống như Uyển Nhi, đều là con kiến dưới chân kẻ bề trên, vẫy đuôi lấy lòng kỳ thật không đổi được bất luận thương hại nào, nếu không trù tính sớm, vậy sẽ là thịt cá trên thớt mặc người khác xâu xé.
Uyển Nhi dám trung thành hai chủ, nàng cũng có thể trung thành hai chủ.
Chỉ cần có thể sống sót…… Có thể để hài tử của nàng thoát khỏi số mệnh con kiến…… Nàng nguyện ý mạo hiểm đánh cuộc một lần!
“Uyển Nhi yên tâm, chuyện giữa ngươi cùng điện hạ, sau khi về Lạc Dương, ta sẽ không báo với Thái Hậu dù chỉ một chữ.” Đây là Xá Địch thị lấy lòng, cũng là Xá Địch thị hứa hẹn.
Tuy lòng người khó dò, nhưng Uyển Nhi vẫn nguyện ý tin tưởng nàng ấy.
Uyển Nhi nắm thật chặt tay nàng ấy, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì lần này người đồng hành một đường chính là nàng ấy.
Trong hoàng thành, ai nói nữ tử chỉ có thể bán đứng nhau để đổi lấy vinh hoa phú quý, nữ tử cũng có thể thưởng thức lẫn nhau, cũng có thể đồng tâm hiệp lực mà kiến công lập nghiệp.
“Trinh nương, quen biết với ngươi, là may mắn của ta.”
“Cũng là may mắn của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, một cái nắm tay hôm nay, xem như kết thành giao ước.
Sau khi trở lại phủ Trấn Quốc Công Chúa, Thái Bình an bài tiệc chay, dùng bữa xong, Uyển Nhi trở về