Nghe nói công chúa muốn giá lâm chùa Bạch Mã, trụ trì Tiết Hoài Nghĩa từ bên ngoài chạy về, thay lại cà sa, tự mình mang chúng tăng trong chùa đứng ở trước sơn môn nghênh đón công chúa.
Hắn hai mươi sáu tuổi, trời sinh môi hồng răng trắng, đặc biệt là cặp mắt hoa đào kia.
Nếu không phải đang mặc một bộ cà sa, còn tưởng rằng công tử tuấn tiếu nhà ai lẫn vào trong đám tăng nhân.
Đời trước Thái Bình đã biết hắn là loại người gì, đời này căm ghét đối với hắn cũng không giảm chút nào.
Lúc xuống xe ngựa nhìn thấy bộ dáng ân cần của hắn, Thái Bình chỉ cảm thấy dơ mắt, liền lên tiếng đuổi hắn đi, “Hôm nay bổn cung đến thăm chùa, không cần trụ trì đi cùng, lui ra đi.”
Tiết Hoài Nghĩa khom người cười nói: “Chùa Bạch Mã đã được tu sửa, điện hạ chưa tới bao giờ, có mấy địa phương ẩn giấu cảnh đẹp, vẫn là để bần tăng dẫn đường cho điện hạ vậy.”
“Trụ trì là không hiểu tiếng người, hay là điếc?” Mặt Thái Bình lộ ra vẻ không vui.
Tiết Hoài Nghĩa ỷ được Võ Hậu sủng tín, mấy năm nay diễu võ dương oai ở Lạc Dương, cơ hồ là ngang nhiên mà đi, không nghĩ tới một lòng vuốt mông ngựa lại đập mặt vào vó ngựa của công chúa.
Sắc mặt cứng đờ, đáy mắt âm thầm nảy sinh giận dữ, Tiết Hoài Nghĩa hoãn lại một hơi, mới tiếp tục lên tiếng, “Một khi đã như vậy, bần tăng liền lui xuống, Minh Đường bên kia cũng cần bần tăng tiếp tục đốc thúc.”
Thái Bình cũng lười nâng mí mắt lên một chút, để Tiết Hoài Nghĩa lui ra trước.
“Điện hạ, mời.” Tiểu tăng bên cạnh cung kính mở lời.
Thái Bình lạnh lùng nói: “Bổn cung mang theo tùy tùng, chỉ muốn thoải mái đi lại trong chùa một chút, các ngươi không cần đi cùng, đều lui ra hết.”
“Vâng.” Nhóm tiểu tăng đã sớm nghe nói công chúa kiêu căng, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả trụ trì cũng không cho sắc mặt tốt.
Chờ chúng tăng lui ra, Thái Bình cười cười với Uyển Nhi ở phía sau: “Uyển Nhi, đi thôi!”
Uyển Nhi nhíu mày, nhắc nhở: “Tiết Hoài Nghĩa là kẻ có thù tất báo, đại thần trong triều cũng không dám chọc hắn, hôm nay điện hạ ở trước mặt nhiều tăng nhân lại làm hắn mất mặt như thế, về sau sợ là mối họa.”
“A nương biết hôm nay tâm tình của ta không tốt, ta cũng là "lần đầu tiên" gặp Tiết Hoài Nghĩa, sao ta biết hắn không thể trêu vào?” Thái Bình căn bản không sợ hắn, thậm chí, nàng còn hy vọng Tiết Hoài Nghĩa ghi hận trong lòng, thời điểm giết hắn liền nhiều thêm một lý do, thanh âm của nàng bỗng nhiên thấp xuống, “Bổn cung còn chờ hắn tới trả thù đây.”
Uyển Nhi ngẩn ra, nàng chỉ lo lắng ám tiễn khó phòng.
Hiện giờ Thần Đô Lạc Dương, nhìn thì gió êm sóng lặng, kỳ thật sóng ngầm cuồn cuộn: Một số người đang quan sát ai là chủ thiên hạ Đại Đường mai này; một số người bo bo giữ mình, sợ bị cuốn vào vòng vương tôn phản loạn, không có kết cục tốt; một số người nóng vội nhăm nhe, hận không thể nhân loạn để thu được một đống lợi ích; một số người lại than thở trách hận thiên tử vô dụng, quyền lực không ở trong tay, vương triều Lý Đường chỉ sợ sớm hay muộn không thể bảo toàn.
Lúc Uyển Nhi đang thất thần, chỉ cảm thấy chóp mũi bị Thái Bình vuốt một cái.
Nàng kinh ngạc nói: “Điện hạ! Nơi này là trước sơn môn chùa Bạch Mã!” Trong lúc nói chuyện, chỉ cảm thấy khắp nơi thanh tịch, nàng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trước sơn môn ngoại trừ Xuân Hạ cùng Hồng Nhuỵ, chỉ còn lại nàng cùng điện hạ.
Nàng thế nhưng lại thất thần, không phát hiện Thái Bình đã cho lui tùy hầu từ lúc nào.
“Đừng sợ.” Thanh âm của Thái Bình vô cùng ôn nhu, như là rượu hoa đào ủ lâu năm, chỉ cần nếm một ngụm, liền làm người ta cảm thấy trong lòng xao động.
Nói xong, Thái Bình ngược chiều với ánh mặt trời xen qua cành trúc mà vươn tay tới chỗ nàng, vầng sáng ở trên người nàng ấy toả ra một vòng nhàn nhạt, làm nổi bật gương mặt cực kỳ kiều diễm, chỉ thấy nàng ấy đứng ở trước sơn môn, xinh đẹp cười khẽ, “Nắm chặt nào.”
Là mệnh lệnh, cũng là mời.
Những nhớ nhung mãnh liệt đã áp chế lại trổi dậy, mê hoặc Uyển Nhi không do dự mà duỗi tay dán lên lòng bàn tay Thái Bình.
Hơi ấm chân thật thấu vào lòng bàn tay lẫn nhau, Uyển Nhi dưới ánh mặt trời dịu dàng cười một tiếng, hôm nay là năm tháng yên bình đã lâu của nàng cùng nàng ấy, chỉ cần có điện hạ ở bên, nàng còn phải sợ điều gì?
Ý cười của Thái Bình càng nồng đậm nóng bỏng, nàng thuận thế cầm chặt tay Uyển Nhi, “Đến Tàng Kinh Các thôi!”
“Vì sao?” Uyển Nhi không nghĩ tới địa phương mà Thái Bình muốn đến nhất lại là Tàng Kinh Các, đi theo Thái Bình vài bước, chỉ thấy Thái Bình nghiêng mặt mỉm cười nhìn lại phía nàng.
“Thanh tịnh.” Thái Bình thần bí cười cười.
Nàng tuyệt đối không sẽ nói với Uyển Nhi, khi Uyển Nhi nghiêm túc đọc sách là thời điểm tuyệt mỹ nhất.
Đặc biệt là vào ngày xuân, gió xuân thổi màn che phất phới, thổi vào mấy tấc cảnh xuân, chiếu lên sườn mặt của Uyển Nhi.
Nàng ấy chăm chú đọc sách, đọc đến say mê, vui vẻ cười một tiếng, hoặc là nhíu mày thở dài.
Với Thái Bình mà nói, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của Uyển Nhi đều là gió xuân, thổi đến mặt hồ trong lòng nàng, làm lay động vô số gợn sóng.
“Nhưng đã đến chùa cũng nên bái lạy……”
“Lúc quay về rồi bái!”
Một tay Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, tay kia nâng góc váy, gấp không chờ nổi mà đi đến Tàng Kinh Các.
Các tăng nhân dẫn công chúa vào Tàng Kinh Các, trong đây cất chứa đều là kinh văn được truyền đến Đại Đường.
Võ Hậu sùng Phật, có chút kinh văn đều thu hết vào đây, đồng thời sai người giữ gìn cẩn thận.
Cho nên khi đi vào Tàng Kinh Các, cũng không giống với nơi chứa thư khác có thể thấy được bụi bặm.
Nơi này mỗi ngày đều có tăng nhân dùng khăn khô quét tước cẩn thận, những ngày nắng ráo, tăng nhân cũng sẽ đem từng quyển từng quyển kinh văn ra ngoài phơi nắng.
Để phòng ngừa sâu mọt, trong các còn bố trí lư hương, thỉnh thoảng châm một ít hương liệu đuổi côn trùng.
“Hôm nay điện hạ muốn đọc quyển kinh nào?” Tăng nhân cung kính hỏi.
“Hôm nay bổn cung phụng chỉ đọc kinh, không muốn bị người khác quấy rầy.” Thái Bình phất tay cho các tăng nhân lui ra, dư quang thoáng nhìn thấy bọn họ còn chần chờ, lại bỏ thêm một câu, “Yên tâm, bổn cung sẽ cẩn thận vật dễ cháy.”
Các tăng nhân bị chọc trúng chỗ đang lo lắng, bất giác đỏ mặt.
“Vãn trai không cần đưa tới, bổn cung có mang theo điểm tâm cùng Cam Lộ.
Bổn cung sẽ rời đi trước hoàng hôn, đủ thời gian trở về.” Thái Bình phân phó xong, các tăng nhân liền lĩnh mệnh lui ra.
“Xuân Hạ, đặt điểm tâm cùng Cam Lộ ở đó, ngươi cùng Hồng Nhụy ra ngoài chờ đi.”
“Vâng.”
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy biết điều mà đặt hộp đựng đồ ăn xuống, liền nhìn nhau cười, tay nắm tay rời khỏi Tàng Kinh Các.
Thái Bình tự tay đóng lại cửa các, Tàng Kinh Các to như vậy liền chỉ còn lại nàng cùng Uyển Nhi.
Nơi này cách xa cung đình, thanh tịnh lại yên lặng, là địa phương không tồi để nói chuyện.
Uyển Nhi không hiểu sao lại cảm thấy bên tai nóng lên, nàng ngồi xuống cạnh kỷ án, một bên lấy điểm tâm ra, một bên nhắc nhở Thái Bình, “Chùa Bạch Mã là Phật môn thanh tịnh…… Nếu điện hạ muốn càn rỡ……”
Còn chưa dứt lời, Thái Bình đã cười ra tiếng.
Uyển Nhi bỗng chốc xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhịn không được giận dỗi: “Thần đang nói chính sự với điện hạ!”
“Ừm, chính sự.” Thái Bình buồn cười, ngồi xuống đối diện Uyển Nhi, chống má yên lặng nhìn nàng, “Vốn dĩ ta không có nghĩ càn rỡ, nhưng nếu Uyển Nhi đã nhắc nhở, giống như…… nên càn rỡ một chút.”
Uyển Nhi khẽ cắ.n m.ôi dưới, màu đỏ ửng nhuộm khắp mặt nàng, cả vành