“Hay cho một câu sợ làm tổn thương thân thể bổn cung!” Thanh âm phẫn nộ của Thái Bình bỗng nhiên vang lên ở ngoài điện, mọi người nhao nhao nhìn về phía Thái Bình.
Chỉ thấy công chúa khoác áo choàng trên người, sắc mặt trắng bệch, được Uyển Nhi đỡ lấy, chậm rãi đi vào điện.
Võ Hậu đứng lên, vội vàng phân phó Bùi thị, “Ban ghế.”
Bùi thị nhanh chóng cho các cung nhân nâng trường kỷ đến đây, giúp đỡ Uyển Nhi đỡ Thái Bình ngồi xuống trường kỷ.
Võ Hậu không vui nhìn thoáng qua Uyển Nhi, “Không phải đã phân phó cho ngươi phải chiếu cố Thái Bình thật tốt sao? Sao ngươi lại để nàng không yêu quý chính mình như thế?”
“Mẫu hậu, người đừng vội trách cứ Uyển Nhi.” Ngữ khí của Thái Bình như đao, khoét đến làm cho Võ Hậu khó chịu, đáy mắt nàng đong đầy nước mắt, tràn đầy oán khí mà giương mắt nhìn Võ Hậu, “Việc ở Duyện Châu, thần thông cảm mẫu hậu không dễ, cho nên mẫu hậu nói như thế nào, thần liền nghe như thế ấy.
Nhưng việc hôm nay, sự tình liên quan đến tánh mạng của thần, lần này mẫu hậu lại muốn tiếng sấm to hạt mưa nhỏ lừa gạt cho qua sao?”
Võ Hậu nghe nàng không hề gọi “a nương”, còn tự xưng là “thần”, chỉ cảm thấy chua xót, lập tức trấn an: “Chuyện này có điều kỳ lạ, ai gia đang thẩm vấn, lần này nhất định sẽ cho con một công đạo.”
“Thẩm vấn cái gì?” Thái Bình ở trước mặt mọi người, giơ cổ tay ra, gắt gao nhìn chằm chằm Võ Du Kỵ, “Võ Du Kỵ, khi đó ngươi hai mắt đỏ bừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống bổn cung, cho dù bổn cung quát mắng như thế nào, ngươi một mực vẫn muốn làm chuyện kia, hoàn toàn đánh mất bản tính ngày thường, ngươi nhận hay không nhận?”
Võ Du Kỵ cứng họng, hắn không có nổi một chút ấn tượng đối với việc này, sao có thể nói nên lời?
“Điện hạ…… Thần thật sự…… Thật sự không nhớ được có chuyện như vậy……” Võ Du Kỵ tuyệt vọng mà nhìn Thái Bình, hắn cũng đang không ngừng hồi tưởng lại khi đó, thật sự một chút cũng không nhớ nổi.
Thái Bình đã dự đoán hắn chỉ có thể dùng lý do đó để thoái thác, lập tức hạ lệnh, “Trương Tắc, bắt mạch cho hắn! Hắn dám có gan phạm thượng, không phải bản tính như thế, thì là trúng thuốc.”
Trương Tắc lĩnh mệnh, vừa muốn tiến lên, Võ Du Kỵ đã rụt rụt tay lại.
Võ Hậu nhìn hết trong mắt, không nói lời nào.
Trương Tắc cung kính nói: “Xin phò mã để hạ quan bắt mạch.”
“Ta…… Ta……” Võ Du Kỵ lại chột dạ, thuốc bột mà lần trước Võ Tam Tư cho hắn, hắn xác thật cũng dùng một chút, cho nên bắt đầu từ lúc nhìn thấy Thái Bình, hắn cảm thấy toàn bộ thân thể nóng như đốt.
Chẳng lẽ bởi vì thuốc bột đó, cho nên hắn mới có thể ngất đi trong lúc hưng phấn?
“Ta không nghĩ tới dược hiệu lại mạnh như vậy, ta chỉ ăn một chút, dược hiệu phát tác, cái gì ta cũng không nhớ rõ mà ngất đi rồi……” Võ Du Kỵ vừa nghĩ vừa đáp, nhưng còn chưa dứt lời, liền bị Thái Bình ngắt ngang.
“Quả nhiên ngươi đã dùng thuốc.” Thái Bình thất vọng nặng nề thở dài.
Võ Du Kỵ quỳ xuống dịch dịch về phía Thái Bình mấy bước liên tiếp, Uyển Nhi tiến lên ngăn cản hắn, bảo hộ Thái Bình ở phía sau, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc phò mã đã dùng thuốc gì?”
“Đều là Tam Tư huynh cho ta! Ta…… biết sai rồi! Điện hạ, người nể tình phu thê mà tha cho ta lần này đi.” Hiện tại Võ Du Kỵ chỉ muốn cầu xin Thái Bình cứu hắn một mạng, “Điện hạ.” Hắn biết, trên người hắn và nàng còn gánh một cái tội khi quân, chỉ bằng điểm này, đêm nay Thái Bình nhất định phải cứu hắn.
Không đợi Thái Bình mở miệng, Uyển Nhi liền lạnh giọng hỏi: “Công chúa thể hàn, ngươi thân là phu quân lại không săn sóc, suốt ngày nghĩ đến những việc giường chiếu, có biết nếu điện hạ mang thai, đừng nói là khó giữ được hài tử, ngay cả tánh mạng cũng có khả năng đi theo!”
“Uyển Nhi, làm càn.” Võ Hậu thong thả ung dung nhắc nhở Uyển Nhi, đang ở trên đại điện, cung nhân đông đảo, lấy thân phận của Uyển Nhi sao có thể trách cứ phò mã như vậy.
Võ Du Kỵ khiếp sợ vô cùng, tuy rằng ngày thường hắn ở trong phủ công chúa, mỗi ngày cũng chỉ có lúc dùng bữa, mới có thể nhìn thấy công chúa, làm sao mà biết công chúa có thể hàn được chứ? Nếu biết thân thể công chúa yếu ớt như thế, cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám phạm thượng, mạnh mẽ đòi hỏi công chúa.
Uyển Nhi không phục, tính tình nàng từ trước đến nay quật cường, “Thái Hậu, sự tình liên quan đến tánh mạng của điện hạ, việc này cần phải nói rõ ràng!”
“Uyển Nhi!” Thái Bình sợ Uyển Nhi sẽ bị mẫu hậu trách phạt, vội vàng nắm lấy vạt áo nàng ấy, kéo kéo, “Để bổn cung nói, đừng vội nhiều lời.”
Uyển Nhi nhẫn giận nhìn thoáng qua phía sau, cuối cùng thối lui đến bên cạnh Thái Bình.
Thái Bình muốn đứng lên, Uyển Nhi nhanh chóng đỡ Thái Bình.
“Võ Du Kỵ, bổn cung tự nghĩ đối đãi ngươi cũng không tệ.” Thái Bình được Uyển Nhi đỡ, từng bước một tới gần Võ Du Kỵ, hờ hững liếc nhìn hắn, “Ngươi cho rằng bổn cung lâu nay không tuyên ngươi thị tẩm, là vì cái gì? Ngươi thân là phu quân, không thể để ý đến thê thất nhiều hơn chút sao? Vì sao ngươi lại nghe người khác xúi giục, dùng loại thuốc thúc tình dễ dàng đào rỗng thân thể như vậy?”
Võ Du Kỵ càng nghe càng hổ thẹn, đúng vậy, sao hắn lại để ma xui quỷ khiến, nghe Võ Tam Tư xúi giục, làm chuyện bỉ ổi như vậy với công chúa.
“Hôm nay là thuốc thúc tình, ngày nào đó nếu là thuốc độc, ngươi cũng sẽ đút cho bổn cung ăn, có phải thế không?” Thái Bình nhịn nước mắt chất vấn, nói đến chỗ phẫn nộ, giơ tay cho Võ Du Kỵ một cái tát thật mạnh.
Thanh âm vang vọng, người nghe cũng cảm thấy gương mặt nóng ran.
Võ Du Kỵ hoảng loạn dập đầu, “Điện hạ bớt giận, thần biết sai rồi, thần sẽ sửa, từ nay về sau chỉ nghe lời điện hạ, người khác nói cái gì, thần cũng sẽ không nghe!”
“Mẫu hậu, đây là phò mã tốt mà người chọn cho nhi thần?” Thái Bình giương mắt nhìn về phía Võ Hậu, đáy mắt ai oán, “Võ Du Kỵ như vậy, mấy người Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Võ Du Ninh, Võ Ý Tông sẽ còn đối đãi với thần thế nào? Hay là, mẫu hậu muốn mang đám nhi tử của bọn họ đến để thần chọn phò mã, sau đó theo bọn họ cùng gọi mẫu hậu là cô tổ mẫu?” Nàng cố tình nhấn mạnh ba chữ “cô tổ mẫu”, nàng một lần oán trách, Võ Hậu càng nghe càng thấy tim rét lạnh.
Nhìn lại những chất nhi đó của nàng, Thái Bình tái giá cho ai, cũng đều ủy khuất.
Cũng không thể làm giống như lời Thái Bình, chọn phò mã từ trong đám chất tôn, như vậy chẳng phải sẽ rối loạn trên dưới sao?
Lần này Võ Du Kỵ hoàn toàn hoảng sợ, liền không ngừng quỳ bò đến trước, “Cô cô, chất nhi thật sự biết sai rồi! Ngàn sai vạn sai, đều là chất nhi sai, xin cô cô tha cho ta một lần! Ta biết sai rồi!” Vừa nói, hắn sợ Võ Hậu thật sự hạ lệnh để Thái Bình cùng hắn thuận thế hòa ly, liền ngay trên điện mà hung hăng tự đánh mình mấy cái tát.
Võ Hậu tức giận không cản, khi dễ Thái Bình như vậy, cứ để hắn đánh.
Trong chốc lát, hai má Võ Du Kỵ bị đánh trở nên vừa đỏ vừa sưng.
Đúng lúc này, Thái Bình bỗng nhiên mở miệng, “Đủ rồi.”
“Điện hạ……” Võ Du Kỵ cuối cùng chờ được cơ hội xoay chuyển tình thế, hai mắt đều là nước mắt.
Thái Bình hít sâu một hơi, tuyệt vọng mở miệng, “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở phủ phò mã của ngươi, ta ở phủ công chúa của ta, nếu không được truyền triệu, không được bước vào phủ công chúa nửa bước!”
Võ Hậu muốn nói lại thôi.
Thái Bình biết Võ Hậu để ý cái gì, nàng đối diện với Võ Hậu, cắn răng nói: “Thần là công chúa của Đại Đường, thần