Mấy ngày sau, sau khi Võ Hậu quở trách Võ Ý Tông xâm chiếm ruộng đất, tống cổ Võ Ý Tông đến Lâm Tri làm thứ sử.
Bấy giờ đã là mùa Thu, vụ mùa ở Lạc Dương bội thu, chuyện Thái Bình cùng người dân lao động được trong ngoài Lạc Dương khen ngợi không dứt.
Đầu tháng Chín, Thái Bình khó có được một lần tuyên triệu phò mã Võ Du Kỵ về phủ vào ngày hội Trùng Dương.
Chỉ là Võ Hậu cũng không biết, cái gọi là phu thê xum họp ngày hội Trùng Dương, kỳ thật là Võ Du Kỵ cùng Mai thị.
Ngày hôm đó, là sinh nhật của đích tử nhà bọn họ, đứa bé trời sinh phấn phấn nộn nộn, lúc nào cũng híp mắt ngủ, cực ít khi khóc thút thít.
Thái Bình ban tên cho đứa nhỏ này, gọi là Bình An.
Nàng hy vọng đứa nhỏ này có thể bình bình an an lớn lên, chờ thời cơ chín muồi, Thái Bình sẽ cho hắn một danh phận nên có.
Lần này gặp lại Võ Du Kỵ, Uyển Nhi phát giác sự lỗ mãng trên người hắn đã thu liễm rất nhiều, thậm chí lúc nhìn về phía Thái Bình, không cam lòng trong đáy mắt cũng giảm đi rất nhiều.
Những thay đổi này hẳn là chuyện tốt, nhưng đối với Uyển Nhi mà nói, nàng vẫn không có cách nào có nửa điểm hảo cảm với Võ Du Kỵ.
Có lẽ, chờ việc hắn cùng Thái Bình hòa ly được công bố với thiên hạ, có lẽ khi đó Uyển Nhi sẽ bớt chán ghét hắn một chút.
Sau ngày Trùng Dương, Thái Bình đặc biệt cho phép Võ Du Kỵ, mỗi tháng có thể về phủ năm ngày, nhưng tuyệt đối không được phép qua đêm trong phủ.
Võ Hậu nghe được tin tức, càng cảm thấy vui mừng, Thái Bình nguyện ý triệu phò mã hồi phủ, đủ thấy quan hệ giữa nàng cùng Võ Du Kỵ có thể vun đắp.
Võ Hậu cũng biết tính tình của Thái Bình, nữ nhi này càng ép buộc càng chống đối, chi bằng nhắm mắt làm ngơ, nếu có khởi đầu tốt, Võ Hậu chỉ chờ mong Thái Bình điều dưỡng thân thể khoẻ mạnh, cho nàng một hoàng tôn chờ đợi đã lâu.
Từ khi Thái Bình tiếp quản Công Bộ tới nay, sổ sách rõ ràng, quản lý có trật tự, làm rất nhiều việc có lợi cho dân.
Những việc này truyền tới tai Võ Hậu, nàng chỉ cười cười nhàn nhạt, "Còn phải rèn thêm, mới thành vũ khí tốt." Tươi cười tuy nhạt, biểu tình lại hãnh diện.
Thái Bình thật sự xử lý rất tốt, ưu tú hơn nhiều so với mấy chất nhi không nên thân kia.
Võ Hậu nhấc bút son lên, mới vừa phê hai chữ trên tấu chương, bỗng nhiên mở miệng, "Uyển Nhi cũng nên trở lại rồi." Vừa nói, nàng giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời ngoài điện, "Lại thêm hai ngày, sẽ là Mùng Một tháng Giêng, sau khi đại tế, gọi nàng trở về làm việc đi."
Thái Bình làm việc thoả đáng như thế, chỉ sợ không thể thiếu chỉ điểm của Uyển Nhi.
Chỉ là, rốt cuộc con đường này cũng phải tự mình đi, ai cũng không thể đi cùng ai cả đời.
Nàng ngược lại muốn nhìn xem, rời khỏi Uyển Nhi, Thái Bình rốt cuộc có thể có bao nhiêu bản lĩnh?
Xá Địch thị cúi đầu, "Vâng."
Mây đen ngoài điện giăng kín, lác đác vài bông tuyết bay bay.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, có chút rơi xuống mai hiên, có chút rơi xuống nhụ.y hoa, có chút......!rơi xuống song cửa sổ tẩm điện trong phủ công chúa, nhanh chóng bị hơi ấm bên trong làm cho tan ra.
Thái Bình ngồi bên kỷ án, sắc mặt tái nhợt, sắc môi cũng nhợt nhạt hơn nhiều so với ngày thường.
Uyển Nhi đóng lại cửa sổ đang khép hờ, bước nhanh đến giá áo, ôm một kiện áo lông cừu lại đây, ôn nhu đắp lên người Thái Bình, dịu dàng nói: "Điện hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Mỗi khi đến nguyệt sự, Thái Bình vẫn phải chịu khổ mấy ngày như vậy.
Đau đến sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh lẽo.
Thái Bình cố nhịn cơn đau, ra vẻ thoải mái mà cười cười, "Không sao, sau khi giảm bớt hàn dược, cũng không còn đau nhiều như tháng trước." Nói xong, nàng ra hiệu cho Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh, "Uyển Nhi giúp ta mài mực đi, còn hai trang nữa, là ta chép xong quyển "Đại Vân Kinh" này rồi."
Uyển Nhi đau lòng vì Thái Bình, sau khi ngồi xuống, chua xót nói: "Hai trang cuối cùng, để thần chép dùm điện hạ."
"Như vậy thì không được." Thái Bình quật cường phản bác.
Uyển Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành yên lặng giúp Thái Bình mài mực.
Thái Hậu cùng điện hạ, có đôi khi thực sự giống nhau, rõ ràng lén để ý đến đối phương, nhưng biểu đạt ra lại mang theo vài phần ngây thơ.
Ngày ấy tuần tra xong đường sông, Thái Bình trở về liền bắt đầu sao chép "Đại Vân Kinh", tuy nàng chưa nói nguyên do, nhưng Uyển Nhi đã sớm đoán được nàng muốn đưa cho ai.
Nhìn văn tự dưới ngòi bút Thái Bình, mỗi chữ đều đoan chính lại tú lệ, từng nét bút đều ẩn giấu chúc phúc thành kính của Thái Bình đối với Võ Hậu.
Mỗi lần Uyển Nhi trở về thăm mẫu thân Trịnh thị, luôn nhớ đến bộ dáng Thái Bình nghiêm túc sao chép kinh thư.
Mẫu nữ đồng lòng, mặc dù không ở cùng một chỗ, cũng luôn nhớ đến nhau.
Nghĩ đến đây, Uyển Nhi lắc đầu cười khẽ, xê dịch thân thể, ngồi xuống phía sau Thái Bình, hà hơi lên tay, xoa đến khi ấm lên, len vào y phục của Thái Bình, ủ ấm bụng nhỏ cho Thái Bình.
"Nàng như vậy, bổn cung sao chép không nổi nữa." Thái Bình thở dài, nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi, biết rõ còn hỏi, "Ai dạy nàng chơi xấu như vậy?"
Uyển Nhi cười nói: "Điện hạ sao chép của điện hạ, ta chỉ muốn giữ ấm cho điện hạ thôi mà." Hơi thở ấm áp của nàng sượt qua tai Thái Bình, ôn nhu đến mức làm cho lòng người xuyến xao.
Ý cười của Thái Bình đậm hơn, "Chỉ ấm một chỗ này cũng không được."
"Tham lam." Uyển Nhi dỗi nói.
Thái Bình gác bút lông xuống, xoay người lại, "Đêm nay ôm ta ngủ."
"Vâng." Uyển Nhi mỉm cười cúi đầu.
"Giờ đi ngủ luôn." Thái Bình nghĩ nghĩ, hai trang còn lại có thể để ngày mai chép tiếp, dù sao cũng kịp.
Uyển Nhi gật đầu, "Ừm." Nói xong, Uyển Nhi liền đỡ Thái Bình dậy, đi đến bên giường, tự tay cởi y phục cởi giày cho nàng ấy, đợi hầu hạ Thái Bình nằm xuống xong, Uyển Nhi cũng cởi bỏ y phục của mình, chui vào trong chăn.
Lạnh......
Tuy Uyển Nhi đã quen với nhiệt độ cơ thể thấp như vậy của Thái Bình, nhưng mỗi lần ôm chặt điện hạ, tim nàng vẫn luôn run lên, đập đến trong lòng chua chát đau khổ.
Thái Bình như mèo con cuộn thân thể lại, chui vào trong lòng Uyển Nhi.
Mặc kệ bên ngoài nàng bá đạo như thế nào, lúc hai người ở cùng một chỗ, nếu nàng không thoải mái liền sẽ dính người như vậy.
Uyển Nhi siết chặt hai tay, khẽ xoa lưng cho Thái Bình, ôn nhu nói: "Ta ở đây." Chỉ là không biết bên nhau như vậy, Võ Hậu còn cho phép các nàng bao lâu.
"Ừm." Thái Bình thích Uyển Nhi nói ba chữ này, có thể nhiều một ngày liền hay một ngày.
Thái Bình biết, qua năm sau, Đại Đường sẽ nghênh đón một thời đại mới.
Trong năm này, a nương sẽ trở thành đệ nhất nữ đế từ xưa đến nay, đổi Đường thành Chu, mở ra một triều đình hồng trang.
Uyển Nhi hẳn phải trở về.
Chỉ có trở lại bên cạnh a nương, Uyển Nhi mới có thể trở lại quỹ đạo của Cân Quắc Tể Tướng.
Nàng ấy có khát vọng của nàng ấy, cũng là con đường nàng ấy nên đi.
Nếu một mực giấu Uyển Nhi ở khuê các để sủng ái, đó chính là bẻ gãy cánh chim của nàng, giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần của nàng, để nàng trở thành một nữ tử tầm thường.
Tuy không nỡ, nhưng Thái Bình cần phải buông tay trước.
"Uyển Nhi."
"Ừm."
"Sau đại tế Mùng Một tháng Giêng, giúp ta đưa "Đại Vân Kinh" cho a nương." Khi nói những lời này, Thái Bình nắm chặt cổ áo nội thường của Uyển Nhi, sợ nàng hiểu lầm cái gì, "Ta chỉ là......!ừm!"
Uyển Nhi đột nhiên hôn Thái Bình, nuốt xuống toàn bộ câu nói kế tiếp của nàng ấy.
Nàng làm sao không hiểu tâm ý của điện hạ, đây chính là điểm đáng quý nhất của Thái Bình.
Điện hạ sủng nàng, cũng dung túng nàng, yêu nàng, cũng kính trọng nàng, xem nàng là một người trong lòng thực sự.
Quân vương trên đời, có ai chân chính xem nữ tử hậu cung là người để yêu thương? Thích, thì là ái phi, không yêu, sẽ là tiện nhân.
Đời trước nàng ở trong cung mấy chục năm, những việc này nghe qua quá nhiều, cũng xem qua quá nhiều.
Nói trắng ra là, nữ nhân của quân vương chẳng qua chỉ là chó mèo được quân vương sủng ái mà thôi, thậm chí có chút còn không bằng chó mèo.
Thái Bình đột