Một thiếu niên giả trang thành nông dân lặng yên lui ra khỏi đám người đang vui mừng, ra vẻ hơi say, ôm bình rượu bước ra ngoài đống rơm rạ, ngồi dựa vào đống rơm nghỉ ngơi.
Vũ Lâm tướng sĩ canh giữ bên ngoài đống rơm liếc mắt nhìn người này một cái, nhìn người này dường như ngồi ở chỗ kia chờ tỉnh rượu, liền không có nghĩ nhiều, tiếp tục canh gác.
Chẳng được bao lâu, lại có một hán tử cũng hơi say đi ra, ngã ngồi ở bên cạnh thiếu niên, quen thuộc câu lấy bả vai của thiếu niên, say chuếnh choáng mà nói, "Tửu lượng của tiểu tử nhà ngươi thật kém cỏi nha! Mới uống có mấy hớp, vậy mà đã say thành như vậy, tới tới tới! Là hán tử thì tới bồi đại ca đây uống một ly!"
Thiếu niên liên tục xua tay, sao còn có thể ôm nổi bình rượu, lúc bình rượu rơi xuống đất, liền làm bộ muốn nôn.
Hán tử nhanh chóng đứng lên đỡ thiếu niên dậy, "Cũng không thể ói ra đây, điện hạ thích thanh tịnh, đại ca mang ngươi qua bên kia mà ói." Nói xong, hán tử liền đỡ thiếu niên hai chân mềm nhũn xuyên qua vòng Vũ Lâm tướng sĩ đang canh giữ, đi đến bờ ruộng.
Hai người đi khỏi đó hơn mười bước, thiếu niên bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhỏ giọng vội nói: "Phò mã vậy mà lại chạy tới đây, chuyện này có thể phiền toái, công chúa làm sao ở trước mặt phò mà liên tiếp vui vẻ cùng bảy tên quan nhỏ?"
"Phò mã cùng bảy quan nhỏ đồng thời hầu hạ công chúa, không phải càng tốt sao?" Hán tử quay đầu lại vội vàng nhìn lướt qua Vũ Lâm tướng sĩ bên ngoài, "Hôm nay rượu rất mạnh, công chúa nhất định uống vài ngụm sẽ say, ngay cả phò mã bên kia, cũng phải rót cho hắn nhiều rượu một chút, chỉ cần hắn cũng say, chuyện gì cũng dễ làm."
Thiếu niên lại cảm thấy không yên tâm, "Nếu tửu lượng của phò mã cực tốt, rót mấy cũng không say thì sao?"
Hán tử cười lạnh, "Liền dùng thuốc mê......!Ta cũng đã để bọn hắn chuẩn bị tốt......"
Thiếu niên ngầm hiểu mà cười cười, ra vẻ nôn ói xong đã thoải mái hơn, cuối cùng đứng thẳng lên.
"Lát nữa trở về, ngươi cùng ta kính rượu phò mã." Hán tử cùng thiếu niên vạch kế hoạch, "Mặt khác cứ hành sự như thường, chỉ cần công chúa vào mái che nắng nghỉ ngơi tỉnh rượu, việc này đã hoàn thành một nửa."
Thiếu niên nhìn đáy mắt hán tử đắc ý cười, trong lòng có vài phần hâm mộ bảy tên quan nhỏ kia, "Công chúa trời sinh kiều mị đến thế, thật là tiện nghi cho bảy tên quan nhỏ kia!"
Hán tử cười tà vỗ một cái lên ngực thiếu niên, "Sao? Ngươi cũng muốn kiếm một chén canh?"
"Loại chuyện rơi đầu này, ta không làm!" Thiếu niên thật ra là kẻ thanh tỉnh, hắn cùng hán tử này đều là tâm phúc nhiều năm của Võ Tam Tư, đã theo Võ Tam Tư năm năm, sở dĩ giúp đỡ Võ Tam Tư làm ra chuyện như vậy, chính là vì muốn lập công lớn, ngày nào đó nếu Lương Vương làm chủ Đông Cung, huynh đệ bọn họ nhờ công lớn này, nhất định có thể vớt được một nửa chức quan.
Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, bọn người như Lai Tuấn Thần vì Võ Hoàng mà bán mạng cho đến nay, hiện giờ trên đà thuận lợi, đều trở thành tâm phúc hàng đầu trong triều.
Chuyện tốt đẹp như vậy, bọn hắn cũng muốn được chia một phần, Võ Hoàng dù sao cũng đã sáu mươi bảy tuổi, hai huynh đệ bọn hắn cần phải nhân lúc còn sớm mà đánh cuộc.
Nhìn khắp triều đình hiện giờ, con cháu Võ thị có Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư là được thánh sủng nhất, nịnh bợ Võ Thừa Tự khẳng định không còn kịp nữa rồi, nịnh bợ Võ Tam Tư lại còn kịp.
Không lâu sau, hán tử liền đỡ thiếu niên trở lại tế điển.
Hai người cao hứng thét to, mỗi người ôm một vò rượu, đến sát Võ Du Kỵ, hung hăng kính rượu phò mã.
Tửu lượng của Võ Du Kỵ vốn dĩ không kém, nhưng hôm nay rượu này thật sự tác dụng vừa chậm vừa mạnh, hắn uống liền mười ly, liền cảm giác đầu váng mắt hoa, nhìn đến công chúa bên cạnh, chỉ thấy công chúa đỡ trán thân thể nghiêng nghiêng, dường như đã say lảo đảo.
"Điện hạ!" Võ Du Kỵ vội vàng ôm lấy Thái Bình, nhìn nhìn xung quanh, "Điện hạ uống nhiều quá, để điện hạ nghỉ một lát cho tỉnh rượu trước đã." Bằng không điện hạ say như vậy mà lên xe ngựa, chỉ sợ sẽ nôn ói cả đường trở về, dễ dàng làm thân thể bị thương.
"Phò mã, bên kia có mái che nắng, có thể cho điện hạ vào nghỉ một lát." Một tên quan nhỏ nhân cơ hội đến gần, nhắc nhở Võ Du Kỵ.
Võ Du Kỵ bị rượu trong bụng đốt đến khó chịu, nghĩ đến điện hạ sợ là càng khó chịu, lập tức khom lưng bế Thái Bình lên, đi về phía mái che nắng.
Mái che nắng cũng không lớn, chỉ có một gian nhà đất, ngay cả cửa sổ cũng là mành trúc ố vàng.
Võ Du Kỵ nhìn thấy nhà ở như vậy, chỉ sợ công chúa không thích, lại bế công chúa đi vòng về xe ngựa, bế công chúa lên xe ngựa.
Lúc này Thái Bình mềm nhũn không xương, thời điểm Võ Du Kỵ đặt nàng xuống, thật cẩn thận, sợ vô ý sẽ làm công chúa bị thương.
"Uống......! Lại uống một ly......" Thái Bình say rượu cười khẽ, híp mắt nhìn Võ Du Kỵ, khóe mắt mang ý xuân, làm lòng người bỗng nhiên xao động.
Võ Du Kỵ nhìn thấy tim cũng bang bang nhảy lên, thân thể hắn căng thẳng, cố nén xuống những ý nghĩ đi quá giới hạn.
Không được, lần trước hắn bị đánh, chính là bởi vì bất kính với công chúa, thật vất vả quan hệ giữa hắn cùng công chúa mới hòa hoãn, không thể tại thời điểm này lại làm công chúa hận hắn oán hắn.
Hắn hốt hoảng quay mặt đi, không dám nhìn Thái Bình thêm một cái liếc mắt.
Đúng lúc này, một tên quan nhỏ nhấc màn xe lên, cung kính nói: "Phò mã, tiểu nhân mang một chậu nước lạnh tới đây, ngài có thể lau người cho công chúa, công chúa có thể thoải mái hơn."
"Để đó." Võ Du Kỵ nghiêm túc hạ lệnh.
Tên quan nhỏ rũ mi đặt chậu nước xuống, dư quang thoáng nhìn thấy bên cửa sổ xe thò ra một đoạn ống trúc, thổi vào một hơi khói nhẹ.
Tên quan nhỏ vội vàng buông màn xe xuống, lui về sau hai bước, nghiêng mặt vội vàng nhìn thoáng qua Vũ Lâm tướng sĩ canh giữ ở cách đó mười bước, âm thầm đếm thời gian khói mê có hiệu lực.
Phò mã bế công chúa lên xe ngựa, đây là chuyện bình thường, cho nên Vũ Lâm tướng sĩ cũng không cảnh giác nhiều.
Nhìn thấy tên quan nhỏ bưng nước tới, bọn họ đều đặt lực chú ý trên người tên quan nhỏ, không cảm thấy còn một tên quan nhỏ khác nấp sau xe ngựa, lén lút đến gần một bên cửa sổ khác của xe ngựa, dùng ống trúc thổi khói mê vào.
Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu nhuyễn ngọc ôn hương cuối cùng.
Đám quan nhỏ không phải không sợ chết, chỉ là bọn hắn làm hay không làm, cũng chỉ có một đường chết.
Hoặc là chết trong tay Lương Vương, hoặc là chết trong tay công chúa, nếu dù sao cũng phải chết, chi bằng hưởng thụ ân thưởng