Quốc yến kết thúc, sứ thần các nước được nội thị dẫn ra ngoài cung, đi đến dịch quán nghỉ ngơi.
Số quan viên còn lại cũng được nội thị nâng về phủ.
Thái Bình tính tính canh giờ, cho dù có cưỡi ngựa, nàng cũng không thể về phủ công chúa trước canh giờ cấm đi lại ban đêm, đêm nay dứt khoát ngủ lại trong cung, cũng tiện chiếu cố cái người trong lòng đã uống say kia.
“Xuân Hạ, ngươi về Tây Thượng Các trước, phân phó Hồng Nhụy chuẩn bị canh giải rượu.” Thái Bình nhẹ giọng phân phó Xuân Hạ.
Rượu đãi quốc yến lần này đều do một tay nàng lựa chọn, rượu cũng không mạnh, nhưng nếu uống nhiều, men say dâng lên đầu, chỉ sợ sẽ khó chịu nửa ngày.
Nhớ lại bộ dáng Uyển Nhi hào sảng uống rượu viết thơ ban nãy, Thái Bình không nhịn được mà bật cười, đến gần kỷ án, đưa tay ra cho Uyển Nhi, “Thượng Quan đại nhân, bổn cung đỡ nàng trở về.”
“Thần…… Thần có thể tự mình đi được.” Uyển Nhi xác thật đã say, nàng giãy giụa đứng lên, thân thể nghiêng nghiêng, liền ngã vào trong ngực Thái Bình.
Nàng theo bản năng mà đẩy đẩy Thái Bình, nơi này chính là thành Tử Vi, là ở dưới mí mắt của Võ Hoàng, không thể thân cận như thế.
Nhưng một người say, làm sao có thể đẩy một người không say?
Thái Bình cười khẽ trêu ghẹo, “Xem ra, còn chưa say hẳn.”
Uyển Nhi phản kích: “Thần còn có thể viết một trăm bài thơ! Điện hạ không cần xem thường thần!”
“Viết, về đến Tây Thượng Các, bổn cung viết cùng nàng.” Thái Bình ôm chặt eo nàng, phân phó các cung nhân đang thu dọn quốc yến, “Thu dọn sạch sẽ thì đến chỗ quản sự của các ngươi lãnh một trăm văn tiền, nói với quản sự, bạc thưởng lấy từ ngân khố riêng của phủ công chúa, ngày mai đến phủ của bổn cung tìm chiêm sự để kết toán.”
Các cung nhân vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới công chúa lại rộng lượng như vậy.
Ý cười của Thái Bình đậm thêm, “Hôm nay bổn cung cao hứng, các ngươi cũng làm việc không tồi, xứng đáng được thưởng.” Nói xong, nàng lại bồi thêm một câu, “Về sau chỉ cần dụng tâm giúp bổn cung làm việc, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Vâng.” Các cung nhân cao hứng lĩnh mệnh.
Uyển Nhi lúc này đã chìm trong men say, bước chân xiêu vẹo, căn bản không thể đứng vững, toàn bộ thân thể dường như đã dựa vào trong lòng Thái Bình.
Nàng cảm thấy cơ thể mình nóng vô cùng, rõ ràng không phát sốt, huyết mạch lại đang sôi trào, một khắc cũng không dừng được.
“Khó chịu……” Nàng nhỏ giọng nỉ non, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt thổi qua cổ Thái Bình.
Thái Bình gồng thẳng người lên, Uyển Nhi say rượu vẫn giống như đời trước, quyến rũ trêu chọc người khác lại không tự biết.
Uyển Nhi bởi vì say rượu nên khó chịu, Thái Bình lại vì say hơi thở của nàng mà khó chịu.
“Đi thôi.” Thái Bình ngoéo eo Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi thuận thế dán càng sát vào người nàng, không có một khe hở.
Nhiệt ý xuyên qua quan phục, đốt lên da thịt của Thái Bình, Thái Bình cố nén ngứa ngáy trong lòng, đỡ Uyển Nhi đi, một bên nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng cọ!”
Thượng Quan đại nhân đã say lại không sợ điện hạ, nàng chỉ cảm thấy cọ cọ Thái Bình sẽ thoải mái hơn.
Thân thể nàng thực nóng, thân thể Thái Bình lại hơi lạnh, hết thảy vừa tốt.
Từ quốc yến về đến Tây Thượng Các, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy trăm bước, bởi vì Uyển Nhi mềm nhũn, Thái Bình phải đi cực chậm.
Cuối cùng Thái Bình đã đỡ Uyển Nhi về đến Tây Thượng Các, Hồng Nhụy bưng một chén canh giải rượu đến, Xuân Hạ hiểu chuyện mang một chậu nước ấm vào, hai người thức thời mà lẳng lặng đặt xuống, không đợi Thái Bình phân phó, liền lui ra ngoài, cẩn thận khép chặt cửa điện.
Thái Bình cười thầm trong lòng, hai nha này thật sự càng sống càng lanh lợi.
Nàng đỡ Uyển Nhi nằm lên giường, đứng dậy nhúng khăn vào nước ấm, sau khi vắt khô liền trở lại ngồi xuống mép giường.
Nàng dịu dàng giúp Uyển Nhi lau mồ hôi thấm ra, ôn nhu nói: “Không phải là mấy sứ thần thôi sao? Ngâm thơ đối rượu còn uống đến vui vẻ như vậy, có biết uống nhiều cũng sẽ hại thân thể hay không?”
Những lời này là Thái Bình buột miệng thốt ra, chính nàng cũng giật mình trước, sau đó lại ngầm hiểu mà cười.
Trách không được đời trước Uyển Nhi dám đi quá giới hạn vào lúc này, thì ra là rượu tráng lá gan, nàng ấy ở trước mặt bá quan văn võ tiêu sái như vậy, nàng ấy ở cùng một chỗ với nàng liền không kiêng kỵ điều gì.
Đôi mắt Uyển Nhi mông lung say lờ đờ, luôn cảm thấy những lời này của Thái Bình nàng đã nghe qua ở đâu rồi, “Điện hạ……”
“Gọi ta là Thái Bình.” Thái Bình híp mắt cười nhìn Uyển Nhi, vô cùng hoài niệm một tiếng gọi khẽ khàng khi say của nàng ấy.
Uyển Nhi nhíu nhíu mày, “Hửm?”
“Nơi này chỉ có hai ta, đừng sợ.” Thái Bình buông khăn xuống, cúi người nhìn nàng, lại hạ lệnh lần nữa, “Gọi ta.”
“Thái Bình.” Uyển Nhi thuận theo gọi một tiếng, trong mắt đều là sắc bụi vàng cam phản chiếu từ ánh nến, nàng lười biếng câu lấy cổ Thái Bình, trong con ngươi chỉ còn lại bộ dáng Thái Bình ngây ngốc.
Trái tim nàng trướng đến phát đau, chỉ có một mình điện hạ lại đầy ắp trong đó.
Thái Bình nghe được, tai đã tê dại, nổi lên lòng tham, “Không đủ.”
Uyển Nhi nhích nhích người, trán cọ lên trán Thái Bình, nàng nhỏ giọng nỉ non, “Điện hạ tham lam.” Thanh âm kiều mị, làm tâm trí người ta muốn loạn.
“Lại gọi một lần,” Thái Bình nhiệt liệt nói, “Một lần thôi.”
Hai má Uyển Nhi bị hơi rượu hun đến đỏ bừng, một tay nàng câu lấy cổ Thái Bình, tay kia vẽ vòng trên ngực Thái Bình, “Thần…… không tin điện hạ chỉ muốn một lần……”
Hơi thở của Thái Bình trầm xuống, “Bổn cung tham lam vậy đó.”
“Thái, Bình.” Uyển Nhi chiều theo tâm ý của nàng ấy, chậm rì rì lại gọi một tiếng, ngón tay vẽ vòng trên ngực Thái Bình dời đến đai lưng của nàng ấy, “Thần, muốn, tính, sổ!” Thanh âm của nàng lười biếng mà mê hoặc, đâu còn là Thượng Quan đại nhân thanh lãnh khắc chế của ngày thường.
Thái Bình tùy ý để nàng tháo nút ngầm trên đai lưng, cười hỏi: “Uyển Nhi muốn tính sổ gì?”
Hai tròng mắt Uyển Nhi đỏ bừng, lời nói lại chắc chắn lạ thường, “Thái Bình…… của ta……” Tiếng nói vừa dứt, nàng liền hôn lên môi Thái Bình, thuận thế dùng sức xoay người một cái, áp Thái Bình xuống dưới thân.
Uyển Nhi đêm nay, giống như một con thủ nhỏ đỏ mắt.
“Là…… của mình nàng……” Một câu trả lời của Thái Bình bật ra giữa môi lưỡi quấn quýt.
Ai bảo Hồng Liên Yêu Cơ như nàng trêu chọc Thượng Quan đại nhân trước?
Thượng Quan đại nhân ý thơ dâng trào tự nhiên nhấc bút vẽ long xà, viết nên phong nguyệt kiều diễm nhất của nhân gian, dùng men say miêu tả hai đời quấn quýt si mê.
Hàng mai đỏ bên chân tường ngoài viện nở rộ trong gió, hương hoa mai tràn ngập toàn bộ sân đình.
Xuân Hạ nắm tay Hồng Nhụy ngồi ở dưới hiên, chà xát tay cho Hồng Nhụy, còn cảm thấy tay nàng ấy có chút lạnh cả người, liền ôm tay Hồng Nhụy để sát lại thổi thổi mấy hơi, cười nói: “Ta đi lấy một kiện áo ấm cho ngươi.”
Hồng Nhụy đang đắm chìm trong ôn nhu của Xuân Hạ, sửng sốt một chút, mãi mới phản ứng lại, “À.”
“Đầu gỗ!” Xuân Hạ nhịn cười trêu ghẹo, chọc một cái lên trán Hồng Nhụy, thả lỏng tay nàng ấy, đứng dậy vào phòng nàng ấy