Thái Bình nắm tay Uyển Nhi đi dọc theo cung đạo thẳng tắp, nàng một đường không nói gì, giống như còn đang suy nghĩ.
Uyển Nhi muốn hỏi, rồi lại không biết phải hỏi như thế nào.
Hai người xuyên qua cửa cung, đi ngang bờ liễu một hồi.
Nơi này gần hồ nước, địa thế khá rộng, thỉnh thoảng có cung tì cùng thị vệ đi qua, hành lễ với Thái Bình xong, lại tiếp tục đi trước.
Thái Bình xác nhận trái phải không còn ai khác, bỗng nhiên dừng lại, dương tay chiết một cành liễu, cười cười rồi đưa cho Uyển Nhi, "Cầm lấy."
Uyển Nhi kinh ngạc một chút, "Điện hạ chiết liễu làm gì?" Tim, bỗng dưng thắt lại.
Thái Bình giơ giơ cành liễu về phía trước, "Nhận lấy đi."
Uyển Nhi tiếp nhận cành liễu, tuy cành liễu cũng không nóng, nhưng lúc này nắm lấy, nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cổ nhân chiết liễu tặng người, chỉ vì hai chữ "luyến tiếc".
Đời trước Thái Bình luyến tiếc, Uyển Nhi cũng luyến tiếc, sau này mỗi khi nhớ lại, Uyển Nhi càng thêm cảm thấy cành liễu cũng không phải là thứ gì tốt.
"Điện hạ muốn nói gì?" Uyển Nhi mở miệng hỏi.
Thái Bình than nhẹ một tiếng, "Trần Nguyên là lão hồ ly, hôm nay nhờ Thái Tử ca ca tới cầu tình, ta chỉ có thể thả Trần Thất."
Uyển Nhi trầm mắt, Trần công công thế mà lại đi cầu Thái Tử, nói vậy giao tình giữa Thái Tử và hắn hẳn không cạn.
Một người là kẻ truyền tin đồn, lại cùng với chính chủ giao tình không ít, thật sự là ý vị sâu xa.
Nếu Thái Tử không biết rõ tình hình, thì Trần Nguyên chính là kẻ hai mặt, một mặt là trung thành, một mặt lại làm việc cho người khác, lợi dụng lời đồn đãi châm ngòi quan hệ mẫu tử giữa Thiên Hậu cùng Thái Tử.
Còn nếu Thái Tử biết rõ, thì......
Đáy lòng Uyển Nhi phát lạnh từng trận, trước mặt quyền lực, máu mủ tình thâm chẳng qua là một chuyện cười, mặc dù đời trước đã chứng kiến quá nhiều, nhưng mỗi lần đối mặt hiện thực như vậy, Uyển Nhi vẫn cảm thấy lòng người đáng sợ.
Thái Tử Lý Hiền còn niên thiếu như vậy, nếu thật sự ẩn giấu tâm tư dơ bẩn này, vì đạt được mục đích mà không tiếc lừa mình dối người bôi đen Thiên Hậu, bôi đen xuất thân của chính mình, chỉ sợ tâm ma đã thành, không thể cứu chữa.
Nếu như Lý Hiền không có tâm tư dơ bẩn như vậy, người sau lưng Trần Nguyên hơn phân nửa chính là đối thủ giấu mặt của Thiên Hậu, nhìn triều đình hiện tại, người này nhất định ẩn nấp cực sâu, chỉ bằng năng lực của nàng cùng Thái Bình hiện nay, Thiên Hậu còn tra không ra người, các nàng làm sao có thể làm được? Uyển Nhi ý thức được lần này đã khinh địch, cho dù có ấn tượng của đời trước, chỉ sợ việc này nàng cũng làm không xong.
"Uyển Nhi?" Thái Bình cảm thấy Uyển Nhi thất thần hồi lâu, nắm lấy cành liễu, nhẹ nhàng kéo một cái.
Uyển Nhi hoàn hồn, "Thiếp ở đây."
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Thái Bình hỏi.
Uyển Nhi lắc đầu không nói, làm không xong chuyện của Thiên Hậu, chỉ sợ nàng cũng không thể lưu lại bên người Thái Bình.
Thái Bình nhìn nàng ấy không muốn nói, cũng không ép hỏi thêm gì, nàng nói ra suy nghĩ của mình: "Ta muốn tìm một lý do, đem Trần Nguyên điều đến hầu hạ tại điện Thiên Thu." Nói, Thái Bình lại dắt dắt cành liễu, "Uyển Nhi, ngươi giúp ta nghĩ cái lý do thoái thác."
"Chuyện này......" Uyển Nhi cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao Thái Bình mệnh cho Xuân Hạ thu thập thiên điện, thì ra là vì có tâm tư như vậy.
Thái Bình nghiêm mặt nói: "Đem hắn đặt ở dưới mí mắt quan sát, nếu hắn còn dám gây sóng gió, ta vừa vặn có thể xử trí, nếu hắn không dám lắm mồm nữa, lời đồn đãi trong cung có lẽ sẽ từ từ ít đi."
Chuyện cho tới bây giờ, có lẽ, biện pháp này của Thái Bình có thể thực hiện được.
Uyển Nhi lẳng lặng mà nhìn Thái Bình, cũng không đáp lại lời nào.
Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, theo lý, Thái Bình ở độ tuổi này không nên có thủ đoạn như vậy.
Thái Bình rất nhanh đã nhận ra tia nghi hoặc trong mắt Uyển Nhi, nàng ra vẻ đạm nhiên nói: "A nương đã dạy ta, nếu bắt không được cá chạch, liền nuôi ở trước mắt, sẽ có cơ hội nắm chặt đầu nó, làm cá chạch không còn chỗ trốn." Nói xong, nàng ra vẻ ghét bỏ mà thả lỏng cành liễu, "Ngươi mau mau nghĩ cho ta cái lý do đi!"
Nếu là Võ Hậu dạy cho nàng ấy, vậy thì không kỳ quái.
Có điều, vì sao Võ Hậu lại dạy cho Thái Bình chuyện này? Đáy lòng Uyển Nhi lại hiện lên nghi hoặc thứ hai.
Trong ấn tượng của nàng, Võ Hậu không phải chưa từng có tâm tư bồi dưỡng Thái Bình, chỉ là khi đó thủ đoạn của Thái Bình không đủ, giang sơn nếu giao cho Thái Bình, chỉ sợ nàng ấy căn bản là không ổn định được triều cục.
Một đời này, thời điểm này Võ Hậu lại dạy cho Thái Bình những chuyện đó, xác thật cùng đời trước khác nhau rất lớn.
Uyển Nhi thậm chí có một phỏng đoán lớn mật, chẳng lẽ Võ Hậu cũng sống lại một đời?
Phỏng đoán này như sương lạnh rót vào trong tim, nếu như thế, đời này Thái Bình nhất định sẽ bị Võ Hậu đẩy đến chỗ cao vạn người kính bái.
Thái Bình cảm thấy ánh mắt Uyển Nhi nhìn nàng trở nên khác lạ, cảm giác không quá thích hợp.
Uyển Nhi hơi hơi rũ mi, "Trần công công đã là quản sự trường đấu mã cầu, tự nhiên tinh thông thuật đánh mã cầu, điện hạ muốn giữ hắn lại, lý do có thể dựa vào điểm này."
Ánh mắt Thái Bình sáng ngời, "Ta hiểu rồi."
Sau đó, hai người cùng nhau đi đến cấm thất, nội thị trông coi cấm thất lại nói Thiên Hậu vừa phái người tới, đem Trần Thất cùng Trần Nguyên cùng nhau áp giải về Tử Thần Điện Đại Minh Cung.
Thái Bình cùng Uyển Nhi đưa mắt nhìn nhau một cái, ý thức được việc này có biến.
"Đi, theo ta đi nhìn xem."
"Điện hạ......"
Uyển Nhi ngăn Thái Bình lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nếu Thiên Hậu đã quản việc này, điện hạ không nên đến đó." Hiện giờ thế cục đã loạn, cách tốt nhất đó là an tĩnh theo dõi.
Lúc này Thái Bình chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng hồi lâu.
Uyển Nhi theo bản năng mà sờ sờ mặt, "Dung nhan thiếp......!không ổn sao?"
"Ta chỉ là đang nghĩ......" Thái Bình cố ý nói chỉ một nửa, lấy cành liễu từ trong tay Uyển Nhi, tay kia lại nắm lấy tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi theo bản năng muốn tránh ra, Thái Bình nắm chặt, nhìn cành liễu trong tay, lẩm bẩm nói: "Uyển Nhi, ngươi biết chiết liễu có ý nghĩa gì không?"
Uyển Nhi bỗng nhiên đứng sững lại.
Thái Bình nở nụ cười xinh đẹp, "Chuyện này mà cũng không biết, phải phạt!" Nói, Thái Bình lấy cành liễu nhẹ nhàng mà gõ Uyển Nhi một cái, "Đi thôi! Trở về cùng bổn cung đọc thư!"
"Vâng......" Nỗi lòng Uyển Nhi phức tạp, im lặng cùng Thái Bình về điện Thiên Thu.
Một khắc trước đó——
Xa giá của Võ Hậu đi đến cổng Đan Phượng, cung vệ như thường lệ tiến lên hành lễ.
"Bái kiến Thiên Hậu."
"Miễn lễ."
Võ Hậu không vén rèm, thanh âm từ trong xe ngựa vang lên.
"Thiên Hậu......" Cung vệ muốn nói lại thôi, hiển nhiên có việc muốn bẩm