Sau khi Thái Bình dùng qua ngọ thiện ở Trịnh trạch, liền lên đường đến phủ trạch của Địch công.
Nàng thương thảo cùng Địch Nhân Kiệt hơn nửa ngày, cuối cùng định ra sách lược sau cùng.
Địch Nhân Kiệt cần phải thừa nhận, công chúa xác thật đã trưởng thành, rất nhiều chuyện đều suy xét chu đáo, thậm chí còn nghĩ tới cùng một chỗ với Võ Hoàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, đội quân của Thái Bình cùng Địch Nhân Kiệt chia làm hai đường, Thái Bình thừa dịp bóng đêm chưa tan, ra vẻ thương nhân tầm thường, mang theo một đội Vũ Lâm Quân cải trang thành hộ vệ rời khỏi Thần Đô, một đường đến Lĩnh Nam.
Uyển Nhi vốn định đến tiễn Thái Bình, nàng không nghĩ tới Thái Bình còn đi sớm hơn so với nàng định, lại bỏ lỡ cơ hội.
Uyển Nhi đứng ở dưới cổng thành mất mát thở dài, sau khi điều chỉnh tâm tình, cuối cùng trở về thành Tử Vi.
Sau khi lâm triều, Địch Nhân Kiệt đơn độc lưu lại, nói hết cho Võ Hoàng nghe kế sách tốt nhất mà công chúa mưu tính cùng hắn.
Võ Hoàng mới đầu còn cảm thấy Thái Bình hồ nháo, thánh chỉ chưa đến đã vội vàng lên đường, “Ngươi cũng không ngăn cản nàng, chẳng may trên đường có gì sơ suất, trẫm làm sao cứu nàng?”
Địch Nhân Kiệt cung kính mà nhất bái, “Điện hạ đáp ứng với lão thần, chỉ thu thập chứng cứ phạm tội, không hành động thiếu suy nghĩ.
Hôm nay lão thần cũng muốn lên đường, đi đến Lĩnh Nam lấy danh nghĩa đề phòng lưu dân, điều binh vây quanh Lĩnh Nam, chờ điện hạ hội hợp với lão thần.”
Võ Hoàng biết làm như vậy có thể sét đánh không kịp bịt tai, một lần tru diệt đám ác quan ở Lĩnh Nam lạm sát kẻ vô tội, chỉ là nàng lo lắng cho Thái Bình, chỉ mang theo mười mấy hộ vệ thêm một Xuân Hạ, “Trẫm không yên tâm Thái Bình.”
“Lão thần phái người âm thầm đi theo, điện hạ nhất định sẽ không có việc gì.” Địch Nhân Kiệt bảo đảm với Võ Hoàng.
Võ Hoàng yêu thương Thái Bình nhất, lúc trước Thái Bình trấn thủ Trường An, còn có Lưu Nhân Quỹ trấn tràng, sau đó mặc dù cứu tế Duyện Châu, nàng cũng mang theo một ngàn binh mã hộ vệ.
Nhưng Lĩnh Nam không giống vậy, thổ phỉ ở đó rất đông, lưu dân ngo ngoe rục rịch, mang một ngàn người Võ Hoàng còn cảm thấy thiếu.
Nhưng nếu gióng trống khua chiêng phái đại quân đi theo Thái Bình, nhất định sẽ kinh động những ác quan kia, đến lúc đó hủy xác xoá chứng cứ, chết vô đối chứng, ngược lại là rút dây động rừng, không có lợi cho đại sự.
Chiếu lệnh của triều đình một khi hạ xuống, đôi mắt của người trong thiên hạ đều sẽ nhìn chằm chằm vào phủ Trấn Quốc Công Chúa.
Những ác quan đó cơ hồ liên kết thành một mạch, Thần Đô có chuyện gió thổi cỏ lay gì, không đến nửa tháng, nhất định có thể truyền đến Lĩnh Nam.
Cho nên, đạo thánh chỉ này hẳn là nên hoãn lại một tháng, kể từ đó, những người ở Lĩnh Nam mặc dù thu được tiếng gió, cũng không kịp phản ứng.
“Địch công, trẫm giao thác công chúa mà trẫm sủng ái nhất cho ngươi.” Võ Hoàng đã treo tim lên vì Thái Bình, “Một trận chiến này, ngươi không thể thua.”
Địch Nhân Kiệt chắp tay nói: “Thần nhất định sẽ không làm bệ hạ thất vọng!”
“Đi chuẩn bị một chút, lên đường đi.” Võ Hoàng hạ chiếu viết tay cho Địch Nhân Kiệt, nếu trực tiếp hạ chiếu, nhất định sẽ kinh động người bên kia.
Với sự nhạy bén của những ác quan đó, chỉ sợ sẽ phòng bị trước, mặc dù nói là điều quân đối phó lưu dân, những ác quan đó cũng sẽ phân tâm để mắt đề phòng Địch Nhân Kiệt.
Dù sao Địch Nhân Kiệt ở trong triều có tiếng cương trực công chính, năm đó Việt Vương Lý Trinh tạo phản, mặc dù chứng cứ vô cùng xác thực, hắn cũng dám đứng ra nói công đạo.
Hắn tới Lĩnh Nam, đối với quan viên Lĩnh Nam mà nói, cũng không phải chuyện tốt.
Nếu có đơn kiện của ai đưa tới trong tay hắn, nếu hắn nghiêm túc điều tra, chắc chắn sẽ phát hiện ra manh mối gì.
“Vâng.” Địch Nhân Kiệt lĩnh mệnh lui ra.
Uyển Nhi hồi cung, thay quan phục thường ngày, tới Vạn Tượng Thần Cung hầu hạ.
Võ Hoàng thấy nàng đến gần, nhàn nhạt hỏi: “Đã tiễn Thái Bình sao?”
“Thần đi chậm một bước, điện hạ đã đi rồi.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật.
Võ Hoàng có vài phần kinh ngạc, “Đi gấp như vậy à, cả ngươi cũng không gặp được?”
“Vâng.” Trong giọng nói của Uyển Nhi còn lộ ra một tia mất mát.
Võ Hoàng cầm lấy một quyển tấu chương bên cạnh, nàng không thể vẫn luôn đắm chìm vào cảm xúc lo lắng cho Thái Bình, nếu Địch Nhân Kiệt nói sẽ bảo hộ Thái Bình, chuyện hiện giờ nàng có thể làm đó là tin hắn.
“Nếu nàng làm tốt nhiệm vụ này, trở về triều địa vị liền sẽ thay đổi.” Võ Hoàng một bên xem tấu chương, một bên nói cho Uyển Nhi nghe, “Đây là trận chiến mà nàng cần phải đánh, ngươi cùng trẫm đều phải tin vào bản lĩnh của nàng.”
Thái Bình là hài nhi mà nàng hãnh diện nhất, Võ Hoàng tin tưởng Thái Bình sẽ không làm nàng thất vọng.
“Thần tin tưởng điện hạ nhất định có thể chiến thắng trở về.” Uyển Nhi khẳng định tin tưởng bản lĩnh của Thái Bình, chỉ là mặc dù sống lại một đời, nhân tâm chung quy cũng không thể khống chế, cho nên bảo nàng không lo lắng cho Thái Bình, vậy cũng không có khả năng.
Võ Hoàng bỗng nhiên giương mắt, “Uyển Nhi, trước khi chiếu lệnh chưa hạ, mỗi ngày ngươi đều đi đến phủ công chúa một chuyến.”
“Bệ hạ muốn thể hiện với bên ngoài, công chúa sinh bệnh?” Uyển Nhi đoán được tâm tư của Võ Hoàng.
Võ Hoàng gật đầu, “Không sai.” Hiện nay chuyện nàng có thể làm vì Thái Bình, đó là “Cố bố nghi trận”.
Uyển Nhi cúi đầu, “Thần lĩnh mệnh.”
Võ Hoàng lại nói: “Thái Bình không ở trong phủ, mỗi ngày khi ngươi đến phủ công chúa, cũng đi nhìn tiểu Trường An của trẫm một cái.” Nghĩ đến đứa nhỏ này, trong lòng Võ Hoàng tràn đầy mềm mại ấm áp.
Uyển Nhi lĩnh mệnh.
“Đúng rồi, còn có một người.” Võ Hoàng đột nhiên nghĩ tới người chiêm sự mới, “Bùi Hoài Thanh.”
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên.
“Trẫm sai người tra qua hắn, là Địch công đảm bảo làm hộ tịch cho hắn.” Đối với một người như vậy, không thể nghi ngờ là Võ Hoàng kiêng kị, “Tuy công trạng ở Đông Quan không tầm thường, nhưng trẫm chưa bao giờ gặp qua hắn, thật sự không yên tâm.”
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Bệ hạ có thể yên tâm, nàng nhất định không phải người xấu.”
“Không phải…… người xấu?” Võ Hoàng suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Uyển Nhi.
Uyển Nhi tiếp tục nói: “Người này xử lý mọi chuyện trong phủ gọn gàng ngăn nắp, xác thật giúp đỡ rất nhiều.” Vừa nói, Uyển Nhi nhất bái với Võ Hoàng, “Sở dĩ điện hạ chọn nàng, không chỉ bởi vì Địch đại nhân tiến cử, còn bởi vì trên người nàng có tội khi quân.” Lúc này, Uyển Nhi cảm thấy là thời điểm thích hợp báo với Võ Hoàng.
Ánh mắt Võ Hoàng trầm xuống, “Tội khi quân?”
“Nàng là một cô nương, nữ giả trang nam làm quan.” Uyển Nhi trực tiếp chỉ ra.
Võ Hoàng ngẩn ra trong chớp mắt, “Nữ giả trang nam?” Rồi lại cười to nói, “Thật to gan!”
Uyển Nhi nhân cơ hội góp lời, “Tiền triều có đại tướng quân Hoa Mộc Lan thay phụ thân tòng quân mười hai năm, Đại Chu ta cũng có thể có nữ giả trang nam làm quan làm chiêm sự.
Đại Chu có Nữ Hoàng minh quân, có Trấn Quốc Công Chúa, cũng nên có cô nương vào triều làm quan, thần thực chờ mong, ngày nào đó Bùi Hoài Thanh có thể làm được chiến tích gì trên triều đình.” Những lời cuối cùng này, trong giọng nói lộ ra một tia hâm mộ.
Võ Hoàng nghe ra Uyển Nhi hâm mộ, xác thật, hiện