Hôm nay vừa lúc Uyển Nhi nghỉ hưu mộc, nàng ở Trịnh trạch cùng Trịnh thị dùng xong ngọ thiện, liền đến phủ công chúa bái phỏng.
Thái Bình ngồi trong chính điện, cầm mật tin trong tay nhìn đi nhìn lại.
Xuân Hạ hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của công chúa không tốt lắm, cũng không dám nói nhiều.
Thật vất vả nhìn thấy Uyển Nhi mang Hồng Nhụy tới, nàng bước nhanh đến đó, hành lễ với Uyển Nhi xong thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Tâm tình của điện hạ dường như không tốt.”
Uyển Nhi mỉm cười, “Để ta.” Nói xong, đưa một ánh mắt cho Hồng Nhụy ở phía sau, “Đi trò chuyện với Xuân Hạ đi.”
Hồng Nhụy nghe thấy lời này thì vui vẻ, kích động vươn tay tới Xuân Hạ.
Xuân Hạ nắm lấy, hai người vừa nói vừa cười lui xuống.
Uyển Nhi bước vào chính điện, khi đến gần Thái Bình, Thái Bình còn đang nhìn chằm chằm mật tin, mi tâm nhíu lại, “Điện hạ gặp phải việc gì khó sao?” Đã rất nhiều năm Uyển Nhi không nhìn thấy Thái Bình như vậy, nghĩ đến việc này nhất định không đơn giản.
Thái Bình giương mắt, ra hiệu cho Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh, “Lại đây, ngồi nơi này.”
Uyển Nhi ngồi xuống cạnh Thái Bình, Thái Bình đưa mật tin cho nàng.
Uyển Nhi tiếp nhận, cúi đầu vội vàng nhìn lướt qua, không khỏi lạnh lùng nói: “Bắt chước hoạ hồ lô!”
“Vốn dĩ niệm tình hắn còn nhỏ, không nghĩ đuổi tận giết tuyệt, nhìn xem, quả nhiên xấu xa từ trong xương cốt.” Thái Bình hơi suy tư, “Mật thám trong cung nói, mấy ngày trước khi tứ ca tự sát, Lý Long Cơ có đến thăm tứ ca, còn kích cho tứ ca phát điên một hồi.”
Uyển Nhi nhíu mày, “Không thể tiếp tục lưu hắn.”
“Đời trước, hắn dùng nào tay nào để giết nàng?” Thái Bình lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, trong giọng nói lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, dịu dàng nói: “Đó đã là chuyện của đời trước.”
“Thiên lí tuần hoàn, báo ứng khó tránh, đây là hắn nợ chúng ta.” Thái Bình nắm tay nàng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Uyển Nhi, “Tuy ta hận hắn, nhưng đời này cũng đã cho hắn đường sống, là chính hắn tự tìm chết, cũng không thể trách ta.”
Uyển Nhi biết tâm tư của Thái Bình, “Điện hạ không muốn dùng sát thủ ám sát?”
“Ta muốn làm hắn thân bại danh liệt.” Thái Bình ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ, “Đời trước hắn đổi trắng thay đen như thế nào, một đời này ta cũng sẽ để hắn nếm thử tư vị đó ra sao.”
Uyển Nhi lắc đầu, “Hắn mượn chuyện thủ lăng trốn đến Trường An mưu sự, nhất định sẽ không dễ dàng cắn câu.
Chi bằng dùng sát thủ, giải quyết nhanh là được.”
“Uyển Nhi……”
“Lần này nghe thiếp được không?”
Uyển Nhi nắm thật chặt tay Thái Bình, tiếp tục nói: “Điện hạ hà tất phải phí sức với một tiểu nhân như hắn?”
Thái Bình sau một lúc lâu không nói gì, mím môi, thoải mái nói: “Cũng phải, lo lắng trù tính lâu như vậy, còn không bằng đặt tâm tư trên người a nương, tiến cung bồi nàng ấy nhiều hơn cũng tốt.”
Uyển Nhi gật đầu, “Điện hạ anh minh.”
“Không đề cập tới hắn nữa!” Thái Bình đã quyết định chủ ý, việc này phân phó Lý Trừng làm thỏa đáng là được, “Cách ngày sinh của mẫu hoàng còn có hơn một tháng, lần này mẫu hoàng lặng lẽ phái Võ Du Kỵ đến Phòng Châu, mời một nhà tam ca về Thần Đô đoàn tụ, nhất định là mẫu hoàng muốn người một nhà tụ hội.
Người giao chuyện ngày sinh cho ta phụ trách, Uyển Nhi nàng cho ta chút chủ ý đi, tiệc mừng thọ lần này làm sao mới tốt?”
Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, ra vẻ suy nghĩ sâu xa an tĩnh một lát, “Kỳ thật không cần mất công, thiếp nghĩ, người một nhà ngồi xuống cùng dùng gia yến là được.”
Thái Bình hồ nghi, “Mẫu hoàng có thể sẽ cảm thấy không phóng khoáng hay không?”
“Quan trọng là tình cảm, không phải phô trương.” Uyển Nhi mấy năm nay nhìn thấy Võ Hoàng biến hóa, đã từng sát phạt quyết đoán cỡ nào, hiện giờ mềm mại cỡ nào.
Một nửa bởi vì Trường An quận chúa thật sự đáng yêu, một nửa bởi vì Thái Bình thật sự làm người ta yên tâm.
Võ Hoàng cho rằng đời này khó có thể tìm thấy ôn nhu như vậy, nhưng mà Thái Bình lại tìm được cho nàng.
Thái Bình hiểu ý cười, “Đều nghe ái phi.” Vừa nói, Thái Bình nằm gối lên đùi Uyển Nhi, làm nũng, “Hai ngày này lưu lại trong phủ đi.” Nói xong, nắm tay Uyển Nhi đặt lên thái dương, “Xoa xoa cho ta một chút.”
Uyển Nhi cũng muốn ở bên công chúa nhiều hơn, nhưng nghỉ hưu mộc chỉ có một ngày, “Điện hạ phải làm việc có quy củ.”
Thái Bình nằm ngửa, nhìn lên Uyển Nhi, “Bổn cung làm việc có quy củ mà, ta đã nói với mẫu hoàng rồi, muốn nàng giúp ta chuẩn bị tiệc thọ yến, cho nên khi nào giúp xong, khi đó mới thả nàng trở về.” Nói xong, Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, hôn một cái vào lòng bàn tay nàng.
Uyển Nhi cười cười không nói gì, hai ngày này Võ Hoàng tất nhiên lại muốn giữ Trường An quận chúa lại bên cạnh, cho nên lại tống cổ nàng tới bồi Thái Bình làm việc, coi như trấn an.
Thái Bình xúc động thở dài, “Sớm biết đơn giản như thế, đời trước nên đưa Vạn Tuyền đến bên mẫu hoàng, cần gì đưa huynh đệ họ Trương gì đó.”
Nhắc tới hai người này, Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, “Trương Dịch Chi cùng Trương Xương Tông?”
“Ừm.” Thái Bình ngồi dậy, ra vẻ ghen ghét, “Đời trước Trương Lục Lang kia rất thích nàng, thường xuyên lặng lẽ ngắm nhìn nàng, bổn cung đã nhìn thấy rất nhiều lần.”
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Đó là hắn vô lễ, không liên quan đến thiếp!”
Thái Bình vội vàng dỗ dành: “Phải, phải, phải.”
“Gần đây thiếp có gặp qua hai người này.” Uyển Nhi nghiêm túc nói, “Khi đó bệ hạ đang xử lý chính vụ, mệnh thiếp đuổi hai người này đi.”
“Tiến cung?” Ý cười của Thái Bình cứng đờ, “Ai đưa?”
“Còn có thể là ai? Sau khi Võ Tam Tư chết, Võ Sùng Huấn kia nịnh bợ bệ hạ trò còn giỏi hơn thầy.” Uyển Nhi chán ghét nhất hạng người tầm thường nịnh bợ này, nàng bỗng nhiên dừng lại, hoảng giọng nói: “Đúng rồi!”
Thái Bình ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”
“Lần này Võ Hoàng đột nhiên nghĩ đến một nhà Lư Lăng Vương, chỉ sợ là muốn liên hôn Võ Lý.” Uyển Nhi nhớ rõ, năm nay An Lạc hẳn đã mười sáu, nàng nhắc nhở Thái Bình, “Đời trước Võ Sùng Huấn là phò mã của ai?”
Thái Bình cười lạnh, “Gả An Lạc cho hắn, để hắn đau đầu mấy năm cũng tốt.”
“Nhưng đối với điện hạ mà nói, đây là chuyện tốt vô cùng.” Uyển Nhi liên hệ thế cục, “Võ Lý liên hôn, huyết mạch hai họ liên hôn càng nhiều, điện hạ cùng Lư Lăng Vương sẽ tám lạng nửa cân, bọn họ mới có thể thấy tài đức của điện hạ, đây là bệ hạ muốn trải đường cho điện hạ.”
“A nương luôn nghĩ cho ta……” Thái Bình chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, tưởng tượng đến ngày nào đó huynh đệ họ Trương sẽ trở thành vết nhơ tẩy không sạch trên người a nương, nàng liền muốn mang theo kiếm tiến lên, trực tiếp chém chết hai gã diện thủ tô son điểm phấn kia!
Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình nổi lên sát ý, trấn an: “Một đời này bất đồng, điện hạ đã là Trấn Quốc Công Chúa quyền khuynh thiên hạ.
Trong cung có thiếp trông nom, ngoài cung có điện hạ bảo vệ, hai người này chỉ cần phạm tội, chúng ta liền thuận thế trừ bỏ bọn họ, như thế nào?”
“Người hiểu ta, chỉ có Uyển Nhi!” Thái Bình cao hứng cực kỳ, điểm một cái lên chóp mũi Uyển Nhi.
Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nói: “Nằm yên, ta xoa cho điện hạ.”
Thái Bình giống như hài tử một lần nữa gối lên