Ngày hôm đó, Lý Trừng trấn giữ Trường An tự mình mang theo một trăm kỵ binh hộ tống Lý Long Cơ về ngoại thành Thần Đô.
Bởi vì không có phụng chiếu, Lý Trừng không dám lưu lại lâu ở ngoại thành Thần Đô, ngày đó liền đi vòng về Trường An.
Lý Long Cơ nhấc màn xe lên, nhìn về phía khung cảnh Thần Đô quen thuộc.
Ngày đó hắn tử chiến đến cùng, theo linh cửu đến Tây Kinh, hiện giờ mang thương tích trở về, lại là chiến thắng đẹp đẽ nhất mà hắn giành được trong cuộc đời này.
Kỳ lân trên vạt áo đen há mồm phun lửa, hắn không khỏi có vài phần kích động, đợi ngày sau kỳ lân đổi thành kim long, hắn trở thành chủ nhân của thiên hạ này, hắn nhất định phải để người trong thiên hạ nhìn thấy, vương tôn Lý Đường cai trị giang sơn sẽ có bộ dáng thịnh thế đến nhường nào!
“Vào cung.” Lý Long Cơ buông màn xe xuống, dứt khoát ra lệnh cho phu xe.
Canh giờ này là canh giờ lâm triều, hắn chỉ cần khóc một đường lên Vạn Tượng Thần Cung, sẽ có thần tử giúp hắn thỉnh mệnh nói chuyện.
Đi đến một bước này, hắn tự nghĩ đã nắm chắc bảy phần đại cục, dư lại ba phần liền để cho người trong thiên hạ giúp hắn đấu tranh anh dũng.
Xe ngựa một đường chạy vào thành Tử Vi, càng tới gần hoàng thành, vành mắt Lý Long Cơ liền càng ửng đỏ.
Đây là nước mắt hắn ấp ủ đã lâu, hắn càng chân thành, liền càng dễ dàng đả động thần tử chịu khổ từ họ “Võ” lâu nay.
Nhận được tin tức Lý Long Cơ vào thành, Võ Hoàng cố ý mệnh Bùi thị ôm cổn phúc chỉ mặc vào lúc triều hội đến, nàng đội miện quan, mười hai sợi hạt châu che hờ cặp con ngươi sắc bén của nàng, mặc dù đã tràn đầy tang thương, nhưng vẫn mang theo ánh lạnh không giận tự uy như cũ.
Hôm nay thứ Lý Long Cơ dùng để đâm tới cũng không phải là một thanh chủy thủ, mà là oán giận của người trong thiên hạ đối với nữ chủ thiên hạ.
Nàng là Thiên Tử Đại Chu, hôm nay nàng muốn cho người trong thiên hạ nhìn thấy, nàng đến tột cùng xứng hay không xứng làm chủ nhân thiên hạ!
Võ Hoàng giơ hai tay, tùy ý Bùi thị chỉnh lý mũ miện.
Uyển Nhi cầm ngọc hoàng tới, tự tay đeo vào eo Võ Hoàng.
Nàng cần phải thừa nhận, nếu nói năm đó Võ Hoàng đăng cơ dào dạt khí phách, vậy hôm nay Võ Hoàng chính là trầm liễm như biển, khí chất đế vương không lúc nào không có.
Võ Hoàng chờ Uyển Nhi đeo ngọc hoàng cho nàng xong, cười nói: “Uyển Nhi, đi thôi, theo trẫm lên triều.”
“Vâng.” Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, đi theo Võ Hoàng bước ra khỏi cửa tẩm cung.
Các triều thần nối đuôi nhau tiến vào Vạn Tượng Thần Cung, nội thị xướng vang một tiếng, Uyển Nhi đi theo Võ Hoàng chậm rãi vào đại điện.
Nhóm thần tử nhìn thấy Võ Hoàng trang điểm như vậy, theo bản năng mà tính nhẩm ngày tháng, hôm nay cũng không phải triều hội, cũng không phải ngày quan trọng gì, Võ Hoàng thay cổn phục, nhất định là có đại sự gì muốn tuyên bố.
Lúc trước không biết Võ Hoàng có tâm tư gì, hôm nay lâm triều Võ Hoàng xuất hiện như vậy, bọn họ càng lo sợ bất an, luôn cảm thấy hôm nay triều đình lộ ra một tia sát khí như ẩn như hiện ở khắp mọi nơi.
Anh Vương Lý Hiển mặc triều phục đứng đầu bách quan, nhìn thấy Võ Hoàng đến gần, cung kính tiến lên đỡ lấy mẫu thân.
Võ Hoàng mỉm cười, nắm tay Anh Vương cùng nhau đi lên long đài.
“A Hiển, ngươi đứng ở bên cạnh trẫm.” Võ Hoàng giương giọng hạ lệnh, chư thần trên điện đều nghe được rõ ràng.
Bọn họ nhao nhao đưa ánh mắt về phía Lý Hiển, quanh năm xa cách triều đình, hắn hơn bốn mươi tuổi lại cực kỳ giống một vị lão nhân.
Võ Hoàng tuy đã già, nhưng ngồi trên long ỷ, khí chất đế vương đột nhiên sinh ra, so sánh hai người, không thể không thừa nhận, Lý Hiển quá mức tầm thường, tầm thường đến mức mặc triều phục cũng không giống con cháu hoàng gia.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——” Bách quan nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng quỳ lạy hành lễ với Võ Hoàng.
Bàn tay Võ Hoàng vung lên, “Bình thân.”
Chúng thần đứng dậy.
“Hôm nay chư vị thần công, có gì muốn tấu?”
Ngay khi chúng thần cho rằng Võ Hoàng muốn tuyên bố đại sự, không nghĩ tới Võ Hoàng ngược lại mở miệng hỏi bọn hắn chính sự.
Trong hồ lô của bệ hạ rốt cuộc đang giấu cái gì?
Nhóm bách quan có chút suy nghĩ, lo sợ bất an.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên thanh âm của nội thị, “Bệ hạ, Lâm Tri Vương đã trở lại!”
Lý Hiển cắn chặt quai hàm, Võ Hoàng cầm tay hắn, giương mắt trao cho hắn một ánh mắt, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.
Lý Hiển chỉ phải nhịn xuống, thuận theo an bài của mẫu thân.
“Khụ khụ……” Khi Lý Long Cơ bước vào đại điện, ôm ngực ho khan hai tiếng, cúi đầu bước qua bách quan, đến gần long đài.
Bách quan nhìn thấy rõ ràng, trên cổ Lâm Tri Vương có vài vết thương đã kết vảy, lúc này hai mắt hắn đỏ bừng, nước mắt vẫn luôn đảo quanh trong hốc mắt, làm lòng người khác sinh ra thương hại.
“Tổ mẫu!” Lý Long Cơ phịch một tiếng quỳ xuống đất, thanh âm vừa khàn khàn vừa nghẹn ngào, “Tôn nhi đã trở lại…… hức……”
Võ Hoàng bình tĩnh ung dung, nhàn nhạt nói: “Trở về thì tốt, nói một chút, thích khách bên hoàng lăng rốt cuộc là như thế nào?”
Lý Long Cơ hít hít cái mũi, nếu Võ Hoàng muốn hắn khai ra, hắn liền không khách khí, “Bẩm tổ mẫu…… Ngày ấy tôn nhi thủ lăng như cũ, sao chép kinh văn cầu phúc cho a gia…… Sau đó…… Sau đó bỗng nhiên có hơn mười tên sát thủ nhảy ra……” Hắn nói đến chỗ kích động, kéo cổ áo ra, để các triều thần nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương, “Không nói hai lời, liền chém tới cổ tôn nhi.”
Võ Hoàng mỉm cười, “Ngươi làm sao tránh thoát một kiếp này?”
“Cũng may hộ vệ trung thành, liều chết bảo vệ tôn nhi trốn vào núi rừng Lũng Tây, mượn địa hình núi non, cho nên tôn nhi mới tránh thoát một kiếp.” Lúc này Lý Long Cơ khóc đến càng thảm, bỗng nhiên dập đầu thật mạnh với Võ Hoàng, “Tôn nhi khẩn cầu tổ mẫu tra rõ việc này, trả cho tôn nhi một công đạo!”
Võ Hoàng nương theo lời hắn, cố ý hỏi: “Các khanh cho rằng, nên tra từ chỗ nào?”
Nhìn thấy Võ Hoàng đã chủ động mở miệng, giữa đám người có một cựu thần Lý Đường đi ra, tay cầm thẻ chầu nhất bái với Võ Hoàng, “Hoàng tôn liên tiếp bị hại, ai là người được lợi lớn nhất, kẻ đó chính là người hiềm nghi.” Tuy hắn không chỉ ra Thái Bình, nhưng chúng thần đều nghe hiểu ý tứ trong lời hắn.
Nhưng công chúa đã bị Võ Hoàng bí mật xử trí, nếu miệt mài theo đuổi án này, chỉ sợ cũng không tra được cái gì.
Việc cấp bách, chuyện nên làm nhất đó là bức bách Võ Hoàng lập Thái Tử ngay trên điện, hoặc là bức bách Võ Hoàng thề, suốt cuộc đời tuyệt đối không làm hại hoàng tôn Lý Đường.
Một mạch dòng chính của tiên đế, chỉ còn lại Lâm Tri Vương cùng Tần Vương, bất luận như thế nào bọn họ cũng phải bảo vệ tánh mạng hai người này, để tránh giang sơn cuối cùng truyền tới tay Võ thị.
Võ Sùng Huấn nghe thấy chói tai, nghiêm giọng nói: “Ngươi đây là có ý tứ gì!”
“Đông Cung để không nhiều năm, trừ bỏ huyết mạch của tiên đế, ai mơ ước ngôi vị trữ quân, đó chính là kẻ hiềm nghi.” Cựu thần Lý Đường trả lời lại một cách đầy mỉa mai, làm lời Võ Sùng Huấn muốn nói cứng nhắc nghẹn lại trong cổ họng.
“Thần, khẩn cầu bệ hạ tra rõ án này, trả cho Lâm Tri Vương một công đạo, cũng cho người trong thiên hạ một chân tướng!” Người này đánh gục Võ Sùng Huấn xong, liền quỳ xuống đất dập đầu.
Rất nhanh, đám cựu thần Lý Đường nhao nhao bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất dập đầu, một tiếng lại một tiếng “Thần tán thành” như sóng biển đánh úp đến.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu có thể nhân cơ hội này bức bách Võ Hoàng lập trữ quân, bọn họ nơm nớp lo sợ bảo hộ giang sơn mười năm cũng coi như là đã đợi được ánh rạng đông.
Võ Hoàng không kinh không giận, chậm rãi hỏi: “Nếu trẫm không muốn tra rõ, các ngươi sẽ như thế nào?”
Chúng thần