Thái Bình ở lại điện Huy Du cũng không lâu lắm, Lý Trị dỗ nàng nín khóc, liền mệnh cho cung nhân hộ tống Thái Bình trở về điện Lưu Bôi.
Uyển Nhi vẫn luôn chờ ở trước cửa điện, nhìn thấy Thái Bình chầm chậm trở về, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ta khát." Câu đầu tiên khi Thái Bình đến gần Uyển Nhi nói lại là câu này, nàng kêu khóc một trận, giọng nói cũng khàn khàn không ít.
Uyển Nhi rũ mi, đón Thái Bình vào chính điện.
Đợi Thái Bình ngồi xuống ổn định, liền tự mình rót nước mang tới, hai tay dâng lên.
Thái Bình tiếp nhận ly nước, uống liên tiếp vài ngụm.
Uyển Nhi giương mắt ra hiệu cho Xuân Hạ, mang các cung nhân trong điện lui ra.
Thái Bình biết nàng ấy muốn hỏi cái gì, liền dứt khoát tùy ý, chính mình dựa vào đầu giường, chợp mắt nghỉ ngơi.
Uyển Nhi đến ngồi ở gần giường, cũng không vội vã hỏi chuyện, chỉ là yên lặng chờ đợi ở một bên.
Thái Bình không chờ được Uyển Nhi hỏi chuyện, nhịn không được mở to mắt, "Không phải ngươi có chuyện muốn hỏi ta sao?"
"Điện hạ muốn nói, tự nhiên sẽ nói." Tuy Uyển Nhi nói như thế, ánh mắt lại giống dao nhỏ, muốn mổ xẻ ý đồ ẩn sâu của Thái Bình.
Thái Bình nhẫn cười, "Lại rót cho ta một ly nước."
Uyển Nhi vừa mới chuẩn bị đi lấy cái ly không bên cạnh, lại bị Thái Bình đè lại.
"Rót một ly khác đi, đừng dùng cái ly này."
"Vâng."
Uyển Nhi một lần nữa đi rót một ly.
Thái Bình nhận ở trong tay, cũng không vội vã uống, "Uyển Nhi, ngươi cầm lấy cái ly không kia."
Uyển Nhi cầm lấy cái ly không, bình tĩnh nhìn nàng ấy.
"Lại đây, ngồi xuống." Thái Bình ra hiệu cho nàng ngồi vào bên cạnh.
Uyển Nhi chần chờ một lát, vẫn là ngồi xuống bên người Thái Bình.
Thái Bình đưa cái ly đến gần Uyển Nhi, đổ một ít nước vào bên trong cái ly không, cười nói: "Cái này gọi là một bên giảm một bên tăng." Nói, ánh mắt sáng ngời của nàng đối diện với Uyển Nhi, "A nương càng chán ghét ta, phụ hoàng liền càng thích ta." Hơi dừng lại, Thái Bình đè thấp thanh âm, "Thái Tử ca ca cũng là như thế."
Uyển Nhi dường như đã hiểu một ít.
"Về thân thế của Thái Tử ca ca, Uyển Nhi còn nhớ rõ tin đồn kia không?" Thái Bình đặt cái ly xuống, nghiêm túc nói: "A nương xử lý quyết đoán, cũng không có truy đến cùng, rõ ràng tình mẫu tử giữa a nương cùng nhị ca đã bị dao động, với Đại Đường mà nói, Hoàng Hậu cùng Thái Tử bất hòa, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng triều đình an tĩnh, lại ở một bên nhìn a nương cùng nhị ca đánh nhau."
Uyển Nhi nghiêm túc lắng nghe.
"Lạ nhất là, phụ hoàng lại là người cuối cùng biết được việc này." Thái Bình hơi dừng lại, "Uyển Nhi, ngươi tin sao?"
Uyển Nhi chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, cái gọi là nội đấu giữa Thái Tử cùng Thiên Hậu, kỳ thật là trận chiến giữa Thiên Tử cùng Thiên Hậu, hủy hoại tình cảm mẫu tử, là để phụ tử đồng tâm.
Uyển Nhi mang nỗi lòng phức tạp mà nhìn Thái Bình, nàng không biết Thái Bình đã nhìn thấu chuyện này từ khi nào, nhưng đối với Thái Bình tuổi niên thiếu mà nói, điều này thật sự tàn nhẫn.
Nàng nhớ rõ, Thiên Tử yêu thương Thái Bình, bởi vì Thái Bình chỉ là công chúa, không có khả năng chạm đến trung tâm quyền thế, đối với Thiên Tử mà nói cũng không có uy hiếp.
Nàng cũng nhớ rõ đời trước Thiên Hậu yêu thương Thái Bình, ban đầu chỉ là thương tiếc của a nương đối với nữ nhi, là một phần chân tình mà hoàng thất khó có được, nhưng về sau lại là hận sắt không thành thép, Thái Bình lộng quyền lại không đủ tàn nhẫn, dã tâm chợt ẩn chợt hiển, chưa bao giờ chân chính kiên định.
Thiên Hậu biết rõ, người như vậy sẽ không làm được đại sự, cho nên càng về sau, lại càng không yên tâm Thái Bình, lúc này mới bàn giao cho Uyển Nhi, nhất định phải bảo hộ Thái Bình chu toàn.
Ái nữ của phụ mẫu, là mưu kế lâu dài.
Nhưng hôm nay, bày ở trước mặt Thái Bình lại là con đường rẽ đôi, hoặc là giúp phụ thân, hoặc là giúp mẫu thân.
Uyển Nhi biết Thái Bình lựa chọn ai, đổi lại là nàng, cô nương dù sao cũng thân cận với mẫu thân hơn, nàng cũng sẽ lựa chọn giống như Thái Bình.
Rốt cuộc, một khi Thái Tử đăng cơ, với tình thế bây giờ, nhất định sẽ không bỏ qua cho Thiên Hậu.
Lấy hiểu biết của Uyển Nhi đối với Thiên Hậu, tuy nói Thiên Hậu hiện giờ tránh ở Đông Đô, nhưng nhất định đã để lại hậu chiêu ở Trường An.
Bởi vì Thiên Hậu trước nay đều không phải là nữ nhân mặc người xâu xé, cho dù người cầm đao là chính nhi tử của mình, nàng cũng sẽ không để Lý Hiền kề đao lên yết hầu mình.
Trận tranh đấu của Thái Tử cùng Thiên Hậu này, sẽ lấy kết quả thất bại.
Thiên Hậu cũng không phải là nữ nhân chỉ biết mưu tính lợi ích nhỏ ở trước mắt, nàng lựa chọn đẩy Thái Bình về phía Thiên Tử, nhất định là muốn trải đường cho Thái Bình.
Chỉ là, Lý Hiền coi như đổ xuống, Thái Bình còn có hai người ca ca ở phía trước, cho dù hai vị ca ca này cũng đổ, Thiên Tử cũng còn con thứ là hoàng tử, trừ phi những người đó đều đổ, mới có khả năng đến phiên Thái Bình.
Từ xưa cũng không có vị công chúa nào kế thừa hoàng vị, cho dù Thiên Tử chỉ còn lại Thái Bình, quần thần cũng có thể chọn một vị hoàng tử trong tông thất để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Muốn làm Hoàng Thái Nữ đầu tiên của các thời đại, con đường này của Thái Bình thật sự gian nan.
Đặc biệt là bước đầu tiên, lấy thân công chúa đi bước đầu tiên vào triều, khó như lên trời.
Uyển Nhi giật mình nhận ra mu bàn tay ấm lên, là Thái Bình đã phủ lên tay nàng.
"Nhị ca là lưỡi đao phụ hoàng dùng để công kích a nương." Ngữ khí của Thái Bình bình tĩnh, "Nếu thanh đao này gãy, phụ hoàng liền cần một thanh khác." Thái Bình cười khẽ, "Đây chính là con đường ta phải đi, Vô Gian địa ngục."
Đây là lần thứ hai Uyển Nhi nghe thấy bốn chữ này từ trong miệng Thái Bình, lần đầu tiên nàng cái hiểu cái không, lúc này đây nàng cuối cùng đã hiểu rõ.
"Địa ngục khổ hàn, điện hạ càng tiến về phía trước, thật sự sẽ không thể quay đầu." Uyển Nhi nghiêm mặt nhắc nhở.
"Ta có người phải bảo vệ." Thái Bình cười cười, ánh mắt lại từ trên người Uyển Nhi dời đi, xa xăm mà nhìn về phía ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ.
Một đời này, địa ngục có khổ, nàng cũng nguyện ý đi xuống, chỉ cần Uyển Nhi có thể tuổi tuổi bình an.
Nàng nắm thật chặt tay, đem tay Uyển Nhi nắm đến gắt gao.
Uyển Nhi nghĩ nghĩ thâm ý trong những lời này của Thái Bình, Thái Bình tựa hồ muốn nói đến nàng, lại tựa hồ muốn nói đến Võ Hậu.
"Ta nghĩ, Uyển Nhi cũng vậy." Thái Bình quay đầu lại mỉm cười với nàng, ý cười tươi đẹp, môi hồng răng trắng, một thân y phục chơi mã cầu đỏ thẫm mặc trên người nàng, xác thật rất đẹp.
Uyển Nhi khó có thể đem ánh mắt từ trên người Thái Bình dời đi, "Xem ra, ngày thường thiếp đã coi thường điện hạ."
"Uyển Nhi xác thật......" Thái Bình vừa nói, vừa tới gần Uyển Nhi, "Coi thường ta."
Tiếng hít thở cực gần, Uyển Nhi không khỏi có chút khẩn trương, nàng biết nàng ấy có ám chỉ khác, lúc này lại chỉ cảm thấy đầu óc trống trơn, không biết nên nghĩ như thế nào.
Bất luận là đời trước, hay là đời này, Uyển Nhi cần phải thừa nhận, Thái Bình chính là một kiếp của nàng, một khi tới gần, thân bất do kỷ, chỉ có thể trầm luân.
"Uyển Nhi......"
"Sao?"
Uyển Nhi cực lực duy trì sự lạnh nhạt của bản thân, bên trong nhiệt ý đã bốc lên, cõi lòng như rặng mây đỏ đầy trời.
"Mắt ta đau quá, ngươi nhìn một cái xem." Thái Bình chớp chớp mắt.
Uyển Nhi ngồi thẳng thân mình, "Điện hạ xin đừng động." Nói xong, liền chuẩn bị nhìn một cái cho Thái Bình.
Nàng thật sự nghiêm túc mà nhìn, cho nên đáy mắt dần dần tràn đầy ý cười của Thái Bình đều rơi hết vào đáy mắt nàng, nàng biết lần này đã trúng kế, "Điện hạ gạt người!"
"Cho nên mới nói Uyển Nhi coi thường ta mà!" Thái Bình cười to, tâm tình rất tốt, bỗng nhiên nổi lên ý định trêu cợt, liền duỗi tay đi cào Uyển Nhi.
"Điện hạ! Đừng! Ngứa......" Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình lại giở trò, chưa kịp phản ứng, đã bị Thái Bình ấn ở trên giường, không ngừng cào ngứa.
Nàng từ trước đến nay sợ nhột, bị Thái Bình náo loạn như vậy, không lý nào lại không phản kích?
Thái Bình phát hiện Uyển Nhi lại dám phản kích, không khỏi nổi lên hứng thú, tiếng cười như chuông, liền cùng nàng ấy cùng nhau náo loạn.
Xuân Hạ chờ ở ngoài điện, nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra, nhịn không được dịch vài bước lại gần cửa điện, thăm dò mà nhìn vào bên trong —— sau tấm bình phong sơn thủy, công chúa cùng tài tử ngã vào trên giường đùa giỡn vui vẻ, tiếng cười không dứt.
Công chúa thích hồ nháo, Xuân Hạ đã không còn kinh ngạc, nhưng Thượng Quan tài tử luôn luôn ổn trọng cũng đi theo cùng nhau náo loạn, Xuân Hạ chớp chớp mắt, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Thái Bình cùng Uyển Nhi náo loạn một hồi, liền mệt mỏi ngã xuống trên giường, há miệng thở d.ốc.
Tiếng thở d.ốc truyền vào trong tai Uyển Nhi, là một loại dụ hoặc đặc biệt.
Uyển Nhi cũng không biết chính mình cười đến miệng khô, hay vẫn là miệng khô vì chuyện khác, nàng vội vàng từ trên giường đứng dậy, đỡ búi tóc hơi nghiêng, vội vàng sửa sang lại chính mình váy áo, muốn phân tán chú ý, không để ý đến tiếng thở d.ốc của Thái Bình.
Nàng đưa lưng về phía Thái Bình, cũng không biết lúc này Thái Bình đã ngồi dậy, cười nói: "Không thấy nhìn ra nha, thủ đoạn cào ngứa của tài tử cũng có phần lợi hại."
Uyển Nhi thu lại ý cười, "Điện hạ học không tốt, còn mang theo thiếp hồ nháo!" Nói, nàng cách bình phong nhìn ra ngoài điện, vừa vặn nhìn thấy Xuân Hạ rụt đầu, không khỏi nói dỗi: "Xuân Hạ sợ là sẽ chê cười."
"Nàng ta không dám đâu." Thái Bình mới không sợ.
Uyển Nhi trừng mắt nhìn Thái Bình một cái, "Truyền đến chỗ Thiên Hậu cũng không phải là chuyện tốt."
"Ngươi nhất định phải sống nơm nớp lo sợ như vậy sao?" Thái Bình ôn thanh hỏi nàng, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
Uyển Nhi tránh đi ánh mắt của Thái Bình, cúi đầu nói: "Thiếp là tội thần chi hậu, sống tạm đến nay cũng không dễ dàng." Trong tầm mắt xuất hiện tay của Thái Bình duỗi đến, nàng ngạc nhiên giương mắt, "Điện hạ?"
Thái Bình tươi cười ấm áp, "Về sau ta cũng muốn nơm nớp lo sợ mà sống, ngươi nắm tay ta, ta nắm tay ngươi, như vậy sẽ không dễ dàng té ngã." Nói xong, ánh mắt nhìn lòng bàn tay liếc mắt một cái, "Đừng sợ."
Đừng sợ.
Mỗi lần Thái Bình nói hai chữ này, đều sẽ làm lòng Uyển Nhi tràn đầy ấm áp.
Thái Bình tươi cười, là dụ hoặc trí mạng không thể nghi ngờ, nàng ấy duỗi tay tới, càng là không thể nào cự tuyệt.
"Nhút nhát!" Thái Bình thấp giọng mắng, trong lúc Uyển Nhi còn chần chờ, liền nắm lấy tay nàng ấy, "Bổn cung kiên nhẫn không tốt, bực mình sẽ mắng người đấy."
Uyển Nhi làm sao lại không biết? Đời trước nàng chọc giận nàng ấy nhiều lần như vậy, thật sự sẽ bị "phạt", chính là vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Trong đầu tái hiện những hình ảnh kiều diễm đó, Uyển Nhi thật vất vả mới thả chậm hô hấp lại trầm xuống, nàng theo bản năng mà muốn rút tay về, lại bị Thái Bình nắm chặt.
Thậm chí, Thái Bình đột nhiên giật mạnh, kéo Uyển Nhi ngồi xuống giường trở lại.
Tay kia Thái Bình vuốt lên chóp mũi nàng, cắn răng nói: "Ngươi ỷ bổn cung tâm tình tốt, được một tấc lại muốn tiến một thước mà chọc bổn cung không vui, nào ngày đó thật sự chọc giận bổn cung, xem bổn cung thu thập ngươi như thế nào!"
Uyển Nhi sao lại tùy ý để nàng đe dọa, "Điện hạ chuẩn bị thu thập thiếp như thế nào?"
"Thật đúng là không sợ sao?" Thái Bình nhướng mày.
Uyển Nhi thản nhiên đối diện con ngươi Thái Bình, "Nếu thiếp không sai, điện hạ tùy ý trách phạt, thiếp tất nhiên......" Kinh ngạc nhận ra Thái Bình đưa môi đến gần, Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim nhảy tới cổ họng, theo bản năng mà ngăn chặn môi Thái Bình lại.
Vốn dĩ Thái Bình chỉ muốn dọa nàng ấy, chưa từng nghĩ Uyển Nhi sẽ áp lòng bàn tay áp lên, tưởng niệm cất giấu đã lâu nơi đáy lòng ào ào xông lên, nàng nhịn không được mở miệng, muốn ngậm lấy đầu ngón tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi ý thức được nguy hiểm, vội vàng thu tay lại, dù chỉ là chạm nhau trong một chớp mắt, nàng cảm thấy sâu trong thân thể có gì đó đã hòa tan.
Nhưng một cái chớp mắt thật sự quá mức ngắn ngủi,