Bởi vì Thái Bình bị cấm túc tại Thanh Huy Các, cho nên Uyển Nhi cần phải lưu lại Hàm Quang Điện để tránh hiềm nghi.
Lý Trị thật sự đau đầu, sự tình phát triển như thế, tất cả đều phụ thuộc vào việc Võ Hậu có chịu nhượng bộ hay không, hắn chỉ mong một chiêu cuối cùng của hắn có thể bức cho Võ Hậu lui lại một bước, tiểu trừng đại giới, chuyện lớn hóa nhỏ.
Sau khi mệnh cho thái y chiếu cố Uyển Nhi thật tốt, Lý Trị liền về tẩm cung trước, hắn xác thật cần tĩnh dưỡng mấy ngày, lại suy nghĩ một chút về đoạn đường phía trước.
Thái y nghiền chế xong thuốc trị thương, liền đưa cho cung tì, để cung tì thoa thuốc cho Uyển Nhi.
Dù sao cũng là tài tử, thái y lại là nam tử, thật sự không tiện tiếp cận thân thể.
Võ Hậu tiếp nhận thuốc trị thương từ trong tay cung tì, phất tay ra hiệu cho toàn bộ cung nhân trong điện lui ra, lại đưa ánh mắt cho Bùi thị, "Đi chọn hai người cung tì đến đây, về sau hầu hạ Thượng Quan tài tử."
"Vâng." Bùi thị là người cuối cùng rời khỏi Hàm Quang Điện, thuận tay đóng lại cửa điện.
Uyển Nhi nhìn thấy Võ Hậu ngồi xuống bên giường, dường như muốn thoa thuốc cho nàng, nàng nhịn đau muốn đứng lên, lại bị Võ Hậu ấn xuống.
"Nằm yên." Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí không cho bất luận kẻ nào ngỗ nghịch.
Uyển Nhi thấp thỏm tuân mệnh.
Võ Hậu cầm lấy lông vũ, thấm một ít cao thuốc, bôi lên miệng vết thương của Uyển Nhi—— váy của nàng cởi đến bên hông, da thịt nõn nà, lỗ hổng bằng đốt ngón tay đã ngưng chảy máu, lẳng lặng mà dừng ở giữa hồ điệp cốt, giống như một khối Đông Hải bạch ngọc thượng hạng bị lõm vào một điểm huyết sắc.
Vốn là vóc dáng mỹ nhân trơn bóng không chút tì vết, từ đây về sau liền nhiều thêm một đạo vết thương, thật sự đáng tiếc.
Lông vũ nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua vết thương của Uyển Nhi, Uyển Nhi bị thuốc trị thương thấm vào sinh đau, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, không dám kêu đau một tiếng.
Đối với phản ứng Uyển Nhi, Võ Hậu có chút giật mình.
Nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, thế nhưng có thể nhịn xuống cơn đau như vậy, phần cứng cỏi này nếu dùng đúng lúc để báo thù, chính là một địch thủ không thể khinh thường.
"Ngươi vốn có thể xốc án chắn cầu, vì sao lại cố tình lấy thân làm lá chắn?" Ngón tay Võ Hậu hơi hơi dùng sức, lông vũ đè lên miệng vết thương, như muốn đem cao thuốc nghiền ép vào bên trong máu thịt.
Uyển Nhi không nhịn được kêu rên một tiếng, run giọng đáp: "Thiếp không nghĩ nhiều như vậy."
"Không nghĩ nhiều như vậy?" Võ Hậu cầm lấy bạch vũ, lại thấm một ít cao thuốc, "Câu cuối cùng mà ngươi nói, là nói cho bổn cung nghe, hay là nói cho Thái Bình nghe?"
Uyển Nhi biết câu nói kia không nên nói, nhưng lúc ấy nàng muốn nói, biết rõ sẽ đưa tới tình cảnh như hiện nay, nàng cũng không có nửa điểm hối hận, "Điện hạ xác thật vô tội, Thiên Hậu hẳn cũng biết."
"Điện hạ nào?" Võ Hậu biết rõ cố hỏi, lần này động tác thoa thuốc đã nhẹ nhàng chậm rãi không ít.
Uyển Nhi gồng thẳng thân mình, khàn giọng trả lời: "Công chúa điện hạ."
"Thái Tử điện hạ thì không vô tội?" Võ Hậu hỏi lại.
Uyển Nhi đúng sự thật đáp: "Công chúa điện hạ đối với thiếp rất tốt, cái gọi là người cho ta mộc qua, xin tặng lại quỳnh cư, về tình về lý, thiếp cần thiết bảo hộ điện hạ chu toàn."
Võ Hậu dừng lại động tác thoa thuốc, ở chung mấy tháng ngắn ngủi, Thái Bình vậy mà có thể thuần phục một người như vậy, Võ Hậu bán tín bán nghi.
Nhưng nghĩ lại Trịnh thị đang ở trong tay nàng, Thượng Quan Uyển Nhi dù có mưu đồ khác, nàng cũng liệu được tiểu cô nương này nhảy cũng không được quá cao.
Thêm lần này Uyển Nhi lấy công cứu giá cầu một cái ân điển như vậy, cũng coi như giúp nàng thuận nước đẩy thuyền.
"Bổn cung nhìn thấy ngươi đưa mắt cho Tứ Lang, nói xem ngươi nghĩ như thế nào?" Võ Hậu nhìn cao thuốc đã được thoa đều, đặt lông vũ xuống.
Uyển Nhi không ngờ được một cái động tác nhỏ của mình, thế mà cũng bị Võ Hậu nhìn thấy, nàng đành phải trầm giọng đáp: "Chờ."
Ánh mắt Võ Hậu phức tạp, "Chờ?"
"Ân Vương điện hạ trong mười ngày này nhất định không tra được cái gì." Uyển Nhi biết mấy câu sau không dễ nghe cho lắm, "Thiên Hậu làm việc, một giọt nước cũng không lọt, đây vốn là một tình thế chắc chắn phải chết, trừ phi có người lấy mạng đổi mạng." Nói, nàng hơi hơi quay đầu lại, bằng phẳng mà đối diện ánh mắt sắc bén của Võ Hậu, "Nếu mười ngày sau, Đông Cung không đưa người ra gánh tội thay cho Thái Tử, thiếp nguyện ý gánh tội thay cho công chúa, đổi lấy bình yên vô sự cho công chúa.
Chỉ cầu......!Thiên Hậu có thể đối xử tử tế với a nương, để nàng có thể an hưởng tuổi thọ."
Nàng không phải đang cùng Võ Hậu làm giao dịch, nàng chỉ nghĩ làm Võ Hậu tâm an.
Nàng trời sinh thông tuệ, biết quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nàng cũng chí tình chí nghĩa, cho dù chết, cũng có thể toàn trung nghĩa, thành hiếu đạo, không phụ bất luận kẻ nào, cũng không cô phụ dòng họ của nàng —— Thượng Quan.
Trước khi Thái Bình ra sân, nàng không đoán được cục diện hôm nay sẽ bài bố như thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy Thái Bình cùng Thái Tử tranh chấp trái mã cầu kia, nàng liền biết, Thái Bình cũng không biết mưu tính của Võ Hậu, khi mã cầu bay về phía Võ Hậu, nàng liền bừng tỉnh.
Đời trước nàng ở bên cạnh Võ Hậu nhiều năm như vậy, thủ đoạn cùng mưu lược của Võ Hậu nàng có thể hiểu một ít, cho nên nàng biết một ván này của Võ Hậu không chỉ muốn có tín nhiệm của Thiên Tử Lý Trị đối với Thái Bình, mà còn có sự bảo hộ của nội thần Đông Cung đối với Thái Tử.
Võ Hậu mưu lược, không thua nam nhi.
Một khi ra tay, sẽ có hậu chiêu.
Lần này, nàng đem hậu chiêu giấu ở dưới một chiêu đầu tiên này, một trái mã cầu ẩn giấu lưỡi dao đổi lấy một mệnh của nội thần Đông Cung, xác thật đáng giá.
Quan viên bình thường không thể tiếp cận nội cung, Đông Cung muốn đẩy một người ra gánh tội thay, thân phận của người này tất nhiên không phải tầm thường, nếu không sẽ không hợp tình hợp lý, bất quá chỉ là phí công một hồi, căn bản không bảo vệ được Thái Tử.
Chặt một cánh tay của Thái Tử, không thể nghi ngờ sẽ kích Thái Tử một đao, giữa mẫu tử lại không còn nửa điểm tình cảm, chỉ có ngươi chết ta sống.
Nàng chờ, đó là người nhi tử này thẹn quá hóa giận, không màng tất cả mà liều chết một phen.
Gốc cây đã có, chỉ chờ Thái Tử đâm vào, nàng chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Hiện giờ trong triều đình, thế lực của Thiên Hậu cùng thế lực của Thái Tử đã đấu đến nước sôi lửa bỏng, lúc này, Võ Hậu đoán chắc Đông Cung không có khả năng mặc kệ sống chết của Thái Tử.
Nếu Thiên Tử Lý Trị cùng những người đó thật sự lựa chọn bỏ mặc Thái Tử, Thái Bình tự nhiên cũng phải bỏ qua.
Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng chẳng may Lý Trị thật sự muốn giằng co, muốn sống từ cõi chết cũng không phải không có khả năng.
Trần tình vừa rồi của Uyển Nhi, tương đương một liều thuốc an thần cho Võ Hậu, nếu thật sự đi đến một bước đó, nàng nguyện ý hy sinh chính mình, giữ được Thái Bình.
Võ Hậu không thể không thừa nhận, tiểu cô nương Thượng Quan Uyển Nhi này dường như có thuật đọc tâm, có thể đánh trúng vào điểm yếu của nàng.
Khó trách Thái Bình coi trọng nàng ta như thế, nếu có thể khống chế người như vậy, nhất định như hổ mọc thêm cánh.
"Mấy ngày này, ngươi lưu lại nơi này an tâm dưỡng thương." Võ Hậu kéo lại xiêm y cho nàng, khép hờ trên vết thương của Uyển Nhi, "Nếu Tứ Lang tới hỏi ngươi, ngươi cứ nói những gì mình muốn, hắn thật ra cũng không ngu ngốc, một chút liền sẽ rõ ràng."
"Vâng." Uyển Nhi lĩnh mệnh.
Võ Hậu đứng dậy, liếc nhìn nàng, "Đợi việc này qua đi, ngươi liền trở về hầu hạ bên cạnh bổn cung.
Có những đoạn đường, Thái Bình cần phải đi một mình, buông tay sớm, nàng liền có thể trưởng thành sớm hơn."
"Vâng." Thanh âm Uyển Nhi khẽ run, cuối cùng cũng tới một ngày này, thế nhưng lại sớm hơn một năm so với đời trước.
Võ Hậu xoay người, chầm chậm rời khỏi Hàm Quang Điện.
Không được bao lâu, Bùi thị mang hai cung tì tiến vào, phân phó: "Hai người các ngươi, từ nay về sau, liền đi theo tài tử, hầu hạ cho tốt."
"Vâng." Hai người cùng trả lời.
Uyển Nhi nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng không khỏi nghiêng mặt nhìn lại ——
Cung nga đứng ở bên trái Bùi thị hơi hơi cúi đầu, mặt trái xoan, đôi mắt đan phượng trời sinh, lông mày khẽ nhếch, nhàn nhạt điểm chút son môi.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy chua xót, gặp lại cố nhân, thân thiết cực kỳ.
"Tài tử, nàng là Hồng Nhụy, nàng ấy là......" Bùi thị thấy nàng nhìn qua, liền giới thiệu hai người này với nàng.
"Lưu lại nàng được rồi." Uyển Nhi rưng rưng cười khẽ, "Ta không quen nhiều người hầu hạ." Nói, nàng lại nhìn Hồng Nhụy nhiều thêm một chút.
Bùi thị gật đầu, "Hồng Nhụy, hầu hạ tài tử thật tốt."
"Vâng." Hồng Nhụy hành lễ nhất bái, đến gần bên giường.
Bùi thị mang cung nga kia ra khỏi Hàm Quang Điện, lưu lại Uyển Nhi an tâm tĩnh dưỡng.
Hồng Nhụy quỳ gối bên giường, giương mắt nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Uyển Nhi, nàng chỉ cho là miệng vết thương của tài tử đau đến khó chịu, liền ôn thanh an ủi: "Sẽ ổn thôi."
Nước mắt của Uyển Nhi xoay chuyển trong hốc mắt, cuối cùng tràn ra khỏi khóe mắt.
Đời trước, Hồng Nhụy bồi Uyển Nhi gần ba mươi năm, nàng ấy cũng nhìn thấy gút mắt giữa Uyển Nhi cùng công chúa gần ba mươi năm, đối với Uyển Nhi mà nói, Hồng Nhụy không chỉ là cung tì bên người, mà là thân nhân đã làm bạn cùng nàng gần ba mươi năm.
Cửu biệt trùng phùng, Uyển Nhi sao có thể không cao hứng?
"Hồng Nhụy, ta muốn uống nước." Uyển Nhi mỉm cười nhìn nàng.
"Nô tỳ liền đi rót!" Hồng Nhụy lần đầu hầu hạ quý nhân, không dám chậm trễ, cẩn thận từng li từng tí.
Uyển Nhi nhìn bóng lưng quen thuộc của Hồng Nhụy, bỗng nhiên cảm thấy an tâm không ít.
Nàng thoải mái cười cười, nhớ tới công chúa hiện giờ bị cấm túc ở Thanh Huy Các, mười ngày này chỉ sợ nàng ấy cũng không thoải mái.
"Tài tử, nước đây." Hồng Nhụy hai tay dâng lên.
Uyển Nhi tiếp nhận ly nước, ôn thanh nói: "Hồng Nhụy, mài mực."
"Vâng." Hồng Nhụy vội vàng đi mài mực, đợi mài xong, nàng đỡ Uyển Nhi từ trên giường ngồi dậy, đi đến kỷ án.
Uyển Nhi ngồi xuống, nâng bút chấm mực, đau đớn làm nàng không nhịn được nhíu mày.
Hồng Nhụy sợ tài tử bị cảm lạnh, vội vàng ôm một kiện áo choàng tới, cẩn thận đắp lên vai nàng.
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, liền ở giấy Tuyên Thành viết xuống câu đầu "Diệp hạ Động Đình sơ", theo sau lại viết một câu "Tư quân vạn dặm dư".
Nàng nghĩ, nếu Thái Bình thật sự là người trùng sinh, nàng ấy sẽ hiểu hai câu này có ý tứ gì, nếu Thái Bình không phải người trùng sinh, nhìn vào mặt chữ, Thái Bình cũng có thể hiểu Uyển Nhi đang lo lắng cho nàng ấy.
Ngày Động Đình lá rơi, nhớ người nơi vạn dặm.
Xem như trấn an, cũng coi như cáo biệt.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng cùng nàng ấy không thể lại cùng phòng mà ngủ, ôm đầu gối trò chuyện.
"Đem phong thư này, đưa đến Thanh Huy Các, giao cho công chúa." Uyển Nhi chỉ gấp lại, "Nếu Vũ Lâm Quân hỏi, ngươi liền nói, đây là câu thơ ta nghĩ ra, có thể đưa cho Vũ Lâm Quân nhìn xem."
Hồng Nhụy chần chờ tiếp nhận giấy Tuyên Thành, nhỏ giọng nói: "Thiên Hậu hôm nay đã hạ lệnh, nói rõ không cho phép liên hệ thư từ."
"Đầu thơ này Thiên Hậu cũng đã xem qua." Uyển Nhi biết phải ứng phó với Võ Hậu như thế nào, nếu Võ Hậu hỏi, nàng sẽ nói đây là việc nàng đã đáp ứng với Thái Bình, trước khi hết làm thư đồng, nàng sẽ viết câu thơ tiếp theo.
Hồng Nhụy ngẫm lại, hôm nay Thượng Quan tài tử cứu Võ Hậu, hiện giờ là ân nhân trong lòng Võ Hậu, nếu nàng ấy dám làm như vậy, nói vậy Võ Hậu cũng sẽ không truy đuổi đến cùng, Hồng Nhụy lập tức nhận lấy giấy Tuyên Thành, "Vâng."
"Đi đi." Uyển Nhi phất tay, "Ta ngồi nghỉ ở chỗ này một chút."
Hồng Nhụy gật đầu, lập tức rời khỏi Hàm Quang Điện.
Bên này Thái Bình bị Vũ Lâm Quân đưa về Thanh Huy Các, lòng tràn đầy lo lắng cho thương thế của Uyển Nhi, đầu tiên là tống cổ Xuân Hạ đi hỏi, nhưng Xuân Hạ căn bản không thể ra khỏi đại môn Thanh Huy