Thái Bình cũng không nghĩ tới, một chuyện hỏa hoạn tại Thanh Huy Các lại làm thế lực khắp nơi sinh ra nhiều phỏng đoán như vậy.
Võ Hậu xem như là người đoán được gần nhất, biết là cố tình gây sự, ý đồ gây náo loạn Thanh Huy Các rồi trốn đi.
Sau khi để Bùi thị đến Hàm Quang Điện hỏi thăm, kết quả nhận được lại là không có gặp qua Thái Bình.
Nàng nghĩ, Uyển Nhi hẳn không dám giở trò ở trước mặt nàng, lại đến hỏi Vũ Lâm tướng sĩ canh giữ Thanh Huy Các, bọn họ cũng nói không thấy công chúa ra ngoài.
Có lẽ đốm lửa này bùng lên chưa đủ lớn, cho nên Thái Bình không thể nhân hỗn loạn mà chuồn đi.
Tất cả đều ổn thỏa, chỉ sợ Thái Bình đột nhiên có chuyện xấu.
Võ Hậu không thể gọi Thái Bình tới trước mặt dạy bảo, liền để Bùi thị đi đưa kinh văn, nghiêm lệnh Thái Bình ở Thanh Huy Các nghiêm túc sao chép, chín ngày sau phải có chép được ngàn lần kinh văn.
Đông Cung bên kia nhận được tin tức này, trái lại là đại hỉ, công chúa không an phận như thế, một chuyện hỏa hoạn tại Thanh Huy Các thế nhưng lại có thể lợi dụng được.
Sự tình truyền đến bên tai Lý Trị, Lý Trị lấy ra một quân trắng từ trong hộp cờ, vuốt ve giữa đầu ngón tay.
Thái Bình kiêu căng, trở về phóng hỏa thiêu các, hơn phân nửa là muốn kháng nghị lệnh cấm túc của Võ Hậu rồi.
"Đức An, việc này Mị Nương xử trí như thế nào?" Lý Trị chầm chậm hỏi.
Đức An đúng sự thật trả lời, "Bẩm bệ hạ, Thiên Hậu hạ lệnh, để công chúa sao chép kinh văn."
"Muốn Thái Bình tĩnh tâm nhẫn nhịn sao?" Lý Trị cười lạnh, thật sự chỉ cần có một chút phản kháng, Mị Nương đều phải áp xuống.
Đức An không dám trả lời.
Lý Trị buông quân cờ trắng, trầm giọng nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, Thanh Huy Các hỏa hoạn có tổn hại, công chúa cấm túc ở đó có phần không ổn, mệnh công chúa tạm thời dọn đến......" Đột nhiên dừng lại, Lý Trị ngẫm nghĩ cẩn thận một lát, nghĩ tới một địa phương có thể an bài tốt, "Hàm Quang Điện cấm túc." Bên ngoài Hàm Quang Điện là nơi xảy ra chuyện mã cầu, cấm túc ngay tại tơi xảy ra chuyện, cũng coi như hợp tình.
Đức An thấp giọng nhắc nhở, "Bệ hạ, Thiên Hậu an trí Thượng Quan tài tử ở Hàm Quang Điện."
Lý Trị nhớ lại lúc trước, năm đó Thượng Quan Nghi cũng coi như bởi vì hắn mà bị hạch tội, bởi vì hắn mà chết, Thượng Quan Uyển Nhi từ nhỏ đã bị sung nhập Dịch Đình làm nô, theo lẽ thường hẳn phải hận Mị Nương mới đúng.
Ngày ấy vì cứu Mị Nương, thế nhưng lấy thân chắn cầu, Lý Trị thận trọng nghĩ lại việc này, có chút không minh bạch.
Tiểu nha đầu này là muốn xả thân để mưu tính chuyện khác, tìm thời cơ trả thù? Hay là muốn lấy lòng Mị Nương, để sống ở trong cung được an ổn chút?
Nhưng mà, nàng cứu Mị Nương, rồi lại vì Thái Bình mà phản bác Mị Nương......! Nàng chẳng qua chỉ là thư đồng hơn một năm, lại không màng chính mình mà cầu tình cho Thái Bình, nói thẳng Thái Bình vô tội.
Trên thân Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra một mạt mâu thuẫn không thể biện minh, nếu có thể sử dụng người này, nếu Thái Bình có thể thành đao, có lẽ có thể đâm Mị Nương một nhát không kịp trở tay.
Trong triều đình dù có đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng căn bản không xoay chuyển được Mị Nương, mấy năm nay nàng ở trên triều đã sớm dệt ra một lá chắn không gì phá nổi.
Thái Tử liên tiếp ra chiêu, đều thảm bại, lấy hiểu biết của Lý Trị đối với Mị Nương, nàng tuyệt đối sẽ không để Lý Hiền ngồi yên trên ngôi vị Thái Tử này.
Lý Trị có thể bảo hộ Lý Hiền một lần, hai lần, ba lần, lại không nhất định có thể bảo vệ hắn lần thứ tư.
Nhưng Thái Bình không giống vậy, nàng chỉ là công chúa, trong tay không binh không quyền, cho dù Mị Nương từ từ chán ghét, cũng sẽ không phòng bị nàng quá nhiều.
Phong tật càng nặng, Lý Trị bỗng nhiên cảm thấy não như bị kim châm, không nhịn được bưng trán, chậm lại một lúc lâu.
Hắn không đơn thuần chỉ là già rồi, còn bị bệnh lâu năm, mưu tính lâu dài, sẽ chỉ làm hắn cảm thấy đầu càng đau.
Đức An vội vàng bưng chén thuốc giảm đau đến, quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, trước uống chén thuốc này đi."
Lý Trị xua tay, nhịn đau nói: "Để cho Thái Bình đến Hàm Quang Điện cấm túc." Hắn liền mượn một án mã cầu này nhìn xem, tâm Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc hướng về ai?
Là thật sự có tình có nghĩa, vì Thái Bình, hay vẫn là hư tình giả ý, vì báo thù?
Cũng mặc kệ kết quả là loại nào, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mị Nương còn cách nhau một mối hận diệt môn, cho dù như thế nào cũng không thể chân chính thần phục Mị Nương.
"Vâng." Đức An buông chén thuốc xuống, lĩnh mệnh lui ra.
Lý Trị cầm lấy quân cờ trắng kia, ánh mắt hơi trầm xuống, với cục diện hiện giờ hắn chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Sau khi Võ Hậu biết Lý Trị hạ lệnh để cho Thái Bình đến ở tại Hàm Quang Điện, nàng lập tức tăng thêm Vũ Lâm Quân canh giữ Hàm Quang Điện, vẫn là làm bộ cho Lý Trị xem.
Lý Trị tín nhiệm người nào, nàng liền nghi ngờ người đó, thiên hạ đều có người suy đoán tâm ý của nhị thánh, cũng sẽ có người vì nhị thánh bày mưu tính kế.
Bọn họ hiện giờ như hai cực âm dương bên này giảm bên kia tăng, ai lui một bước, liền sẽ thua hết cả bàn cờ, bị đối phương bóp chặt yết hầu, không thể động đậy.
Thái Bình vô tâm cắm liễu, lại được kết quả mà nàng mong muốn nhất.
Lần này nàng tuân theo hoàng mệnh mà cấm túc ở Hàm Quang Điện, không cần phải tìm mọi cách để đi thăm Uyển Nhi, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Hoàng hôn buông xuống, Thái Bình quang minh chính đại dọn vào Hàm Quang Điện.
"Xuân Hạ, ngươi đi thu thập tẩm điện trước, ta đi nhìn Uyển Nhi một cái!" Thái Bình vừa mới bước vào tẩm điện, đã không dằn nổi mà xoay người liền đi.
Xuân Hạ gấp giọng nói: "Điện hạ, sáng mai người của Thiên Hậu sẽ đến thu kinh Phật."
"Cái này dễ mà!" Thái Bình mỉm cười vòng vèo trở lại, cầm một quyển kinh Phật rồi đi, "Đêm nay ta không trở lại, ta lưu lại bên Uyển Nhi sao chép kinh Phật!"
Chỉ cần có thể ở cùng Uyển Nhi, đừng nói là chép một ngàn lần, chép một vạn lần nàng cũng nguyện ý!
"Điện......" Xuân Hạ nôn nóng đuổi theo ra khỏi tẩm điện, nhưng Thái Bình đã đi xa, "Ai."
Ban ngày nghe tin tức mà Hồng Nhụy tìm hiểu được, Uyển Nhi còn vì Thái Bình mà lo lắng, nào biết hoàng hôn vừa tới, bên ngoài liền vang lên một tràng thanh âm vũ khí, theo sau liền nghe nói Thiên Tử hạ lệnh để Thái Bình tới đây cấm túc.
Nàng nhất thời cũng không biết nên cao hứng, hay là nên lo lắng, đúng lúc này, Thái Bình đã đẩy cửa bước vào.
"Hồng Nhụy, Xuân Hạ chân tay vụng về, bổn cung lo lắng nàng ta không thu thập tẩm điện ổn thỏa, ngươi đi giúp nàng đi." Thái Bình vừa tiến vào điện liền hạ lệnh cho Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy chần chờ một chút, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Uyển Nhi.
"Đi đi." Uyển Nhi ôn thanh trả lời.
Hồng Nhụy lĩnh mệnh nhất bái, liền rời khỏi hậu điện.
Thái Bình bước nhanh đến gần bên giường, đè lại Uyển Nhi đang muốn đứng lên, ôn nhu nói: "Nằm yên, đừng lộn xộn, làm bị thương Uyển Nhi nhà ta, bổn cung sẽ phạt!"
"Đang êm đẹp nàng phóng hỏa làm gì?" Uyển Nhi nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Thái Bình nhướng mày, "Ta hóa trang thành tiểu nội thị chạy ra ngoài, nếu ngọn lửa kia không nổi lên, ta khẳng định không thể trở về." Hơi dừng lại, ý cười nở rộ, "Ta lại không nghĩ rằng, trong họa lại có phúc, bị phụ hoàng tống cổ tới đây cấm túc sao kinh." Nói, nàng đem kinh Phật trong tay đặt qua bên cạnh, "Đêm nay ta liền ở chỗ này một bên sao kinh, một bên trông coi nàng."
Uyển Nhi luôn cảm thấy việc này có điểm kỳ quặc, Đại Minh Cung có nhiều cung uyển như vậy, vì sao Thiên Tử nhất định phải an bài Thái Bình tới đây? Là đề phòng Võ Hậu nhân cơ hội này thi ân thu nạp nàng sao?
Thái Bình ở lại đây nhiều ngày, Võ Hậu vốn dĩ nhìn thấy Thái Bình thì không vừa mắt, tự nhiên số lần tới chỗ này cũng sẽ giảm bớt.
Thế nhân đều cho rằng nhị thánh kiêm điệp tình thâm, đồng lòng lập nên Đại Đường với lãnh thổ được mở mang nhất.
Đời trước Uyển Nhi cũng từng cho rằng như vậy, chỉ là nàng làm bạn với Võ Hậu nhiều năm, trong