Pháo hoa tan hết, trời đêm huyên náo cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Bông tuyết từ trời cao chậm rãi bay xuống, đêm đã rất khuya, thành Trường An có địa phương còn náo nhiệt, có địa phương đã tiến vào mộng đẹp.
"Còn tới?" Uyển Nhi bắt được cổ tay Thái Bình, gắt gao nắm chặt, vừa thẹn vừa giận mà liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ một cái, "Pháo hoa đã hết." Đang nói chuyện, Thái Bình lại không quy củ mà cắn một ngụm vào vành tai nàng.
Uyển Nhi xấu hổ buồn bực cực kỳ, nhịn không được véo một cái vào mu bàn tay Thái Bình, giận dỗi: "Ra ngoài!"
"Nơi này ấm mà......" Thái Bình vẫn luôn ôm nàng từ phía sau, hơi thở dừng ở bên tai Uyển Nhi, ngữ khí ôn nhu như sắp chảy ra nước, "Để ta nghĩ xem, tối nay nên đến phủ của tam ca nghỉ ngơi, hay là đến phủ của tứ ca nghỉ ngơi đây? Dù sao đêm nay khẳng định là không về được Đại Minh Cung rồi, Uyển Nhi, nàng cho ta một chủ ý đi."
"Đừng......!Đừng nhúc nhích!" Hơi thở Uyển Nhi hơi loạn, nhíu mày nói, "Ta thật sự......" Nói một nửa, nàng cắn môi dưới, đổi thành một câu khác, ngữ khí có phần "hung dữ", "Đêm nay điện hạ muốn để thiếp chết ở nơi này sao!"
Thái Bình nhịn không được bật cười ra tiếng.
Uyển Nhi hiện cảm thấy câu này giống như còn xấu hổ hơn so với câu nàng chưa nói xong, lập tức dỗi hơn: "Nàng còn cười?!"
Tiếng cười của Thái Bình càng lớn hơn nữa.
Uyển Nhi sợ kinh động đến hai cung tì ở bên dưới, "Còn cười......"
Thái Bình nghiêng mặt đến, "Uyển Nhi hôn ta một cái, ta liền buông tha cho nàng."
Uyển Nhi không lay chuyển được Thái Bình, đành phải nhanh chóng hôn một cái lên má nàng.
Thái Bình cảm thấy hài lòng mà cười cười, thong thả điều chỉnh tư thế rồi rút tay lại.
Uyển Nhi hoảng loạn rời khỏi lòng ngực Thái Bình, nhanh chóng kéo váy rũ xuống, một khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cũng buồn bực đến đỏ bừng, nếu không phải bây giờ pháo hoa đã hạ màn, nàng chắc chắn sẽ trả thù!
Thái Bình đi đến, lấy ra một chiếc khăn từ trong ngực, "Ta lau cho nàng."
Uyển Nhi trừng mắt liếc nàng một cái, giận dỗi: "Đều là chuyện tốt của điện hạ!" Khi nói chuyện, một phen đoạt lấy chiếc khăn trong tay Thái Bình, quay người đi, "Không được nhìn!"
Thái Bình nhịn cười, "Được, không nhìn." Nàng đi đến bên cửa sổ nhỏ, nhìn về hàng hoa mai đỏ bên bờ Khúc Giang xa xa, mỗi một đóa đều nở rộ tươi đẹp, đỏ đến dường như muốn nhỏ ra máu.
Thái Bình cúi đầu, nhìn tay phải của chính mình, không nhịn được lại bật cười, quay đầu nhìn về phía Uyển Nhi, "Có đau hay không?"
Uyển Nhi nghe được lỗ tai nóng lên, cắn răng đáp: "Nàng còn hỏi?!"
"Lần sau......" Thái Bình thấy đáy mắt Uyển Nhi phun trào vẻ xấu hổ buồn bực, vội cười làm lành, "Ta sẽ ôn nhu hơn."
"Càn rỡ!" Uyển Nhi nhanh chóng buộc lại váy, nhặt lấy mũ mạng ở dưới mặt đất, vội vàng mang lên, xem như có một tấc vuông này, có thể che lấp khuôn mặt tràn đầy thẹn thùng của nàng.
Uyển Nhi đi đến trước cửa, phát hiện Thái Bình vẫn còn đứng ở chỗ cũ, "Còn không đi?"
"Vẫn chưa đi được." Trên mặt Thái Bình lộ ra vẻ khó khăn, chỉ chỉ vạt áo đỏ thẫm của mình, chỗ đó đã bị thấm nước, cực kỳ rõ ràng, "Còn phải chờ một lát."
Uyển Nhi lần này thật sự mắc cỡ chết đi được, đi đến trước người Thái Bình, "Đều do nàng hồ nháo!" Nói xong, giơ lên nắm tay đấm nhẹ Thái Bình hai cái.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở một chỗ chật chội như vậy mà cùng người khác say mê hoan tình, liền bởi vì vị oan gia này, nàng lại đi theo nàng ấy không màng lễ giáo mà hồ nháo!
"Uyển Nhi đấm hai cái, đã nguôi giận chưa?" Thái Bình bắt được tay nàng, ôn nhu hỏi.
Uyển Nhi quay người đi, nói giọng khàn khàn: "Về sau không thể còn như vậy."
"Được, không như vậy." Thái Bình lại lần nữa ôm chặt nàng từ phía sau, vùi đầu bên cổ nàng nỉ non, "Ta sớm chút ra cung lập phủ, được không?"
Thân thể Uyển Nhi cứng đờ, công chúa ra cung lập phủ, cùng nghĩa công chúa muốn đại hôn.
Thái Bình cảm thấy nàng khẩn trương, ngữ khí ôn nhu hơn so với vừa nãy, "Không phải đại hôn gì đâu."
Uyển Nhi lại nhíu chặt mày, "Nhưng nói dễ hơn làm?"
"Ta chỉ cần một công chúa phi, ai cần phò mã gì chứ?" Thái Bình ôn thanh dỗ dành nàng, ngữ khí kiên định, lời nói như trẻ con nô đùa, nhưng hứa hẹn lại là hứa cả đời.
Lời này Uyển Nhi nghe được liền kinh hồn táng đảm, vội vàng xoay người dùng tay che lại cánh môi Thái Bình, nghiêm túc nói: "Đời trước ta có thể tiếp nhận, đời này ta cũng có thể, ta không muốn nàng vì ta......"
"Đời trước quá khổ, ta không nghĩ sẽ đi lại trên con đường đời trước." Thái Bình lại lần nữa nắm lấy mũ mạng của nàng, thả xuống dưới chân, trán kề trán, mỉm cười nói: "Uyển Nhi, ta sẽ không để nàng lại chịu ủy khuất như vậy, dù chỉ một chút."
Uyển Nhi biết đây là lời nói thật lòng của Thái Bình, nhưng nàng cũng biết đây là mong muốn ngây thơ của riêng nàng ấy.
Nàng không nghĩ ở chỗ này đâm thủng hiện thực, cũng không nghĩ phá hỏng Tết Thượng Nguyên của nàng cùng Thái Bình, vì thế nàng cười cười, chủ động nghiêng người đến, hôn một cái lên môi Thái Bình.
Uyển Nhi không trả lời, Thái Bình liền biết nàng ấy cảm thấy lời này chỉ là lời ngây thơ.
Thái Bình cũng không nghĩ ở chỗ này nói rõ ràng chính sự, qua ngày Tết Thượng Nguyên này, nàng muốn lại nắm tay Uyển Nhi dạo bước dưới ánh trăng, đều là vọng tưởng.
Nghĩ đến đây, Thái Bình bỗng nhiên có chút khổ sở, nàng ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, ánh mắt sáng như sao trời.
Uyển Nhi khẩn trương mà phủ lên mu bàn tay nàng ấy, lúc đối diện ánh mắt Thái Bình, nàng cũng không phát hiện một chút tình niệm, chỉ có lưu luyến cùng không nỡ nồng đậm đến không thể hòa tan.
Thái Bình đã biết sau Tết Thượng Nguyên, nàng liền phải trở lại bên cạnh Võ Hậu sao?
Lúc ý niệm này nổi lên trong tim, môi Thái Bình đã tham luyến mà hôn lên môi nàng.
Không có cầm lòng không đậu như lúc bắn pháo hoa mà liều chết triền miên, cái hôn này ôn nhu mà lâu dài, mỗi một cái khẽ chạm, Uyển Nhi đều có thể cảm nhận được Thái Bình đang đau lòng cùng quyến luyến.
"Sao......! Như thế nào......" Thanh âm của Uyển Nhi tràn khỏi đôi môi, thực mau liền bị Thái Bình chợt hung hăng bao phủ, chỉ còn lại hơi thở đan xen.
Uyển Nhi cảm thấy Thái Bình run rẩy, nàng vòng tay ôm lấy cổ Thái Bình, lòng bàn tay phủ lên gáy nàng ấy, những lời an ủi, biến thành chủ động hôn môi, để Thái Bình dựa vào cửa sổ, không rời không bỏ.
Tiếng người bên dưới tiểu các càng ngày càng ít, chỉ có nơi xa có văn nhân uống say thỉnh thoảng ngâm tụng.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ ở lầu hai cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời, thế nhưng hai vị chủ tử trên lầu lại chậm chạp không xuống, hai người cũng không tiện lên tiếng quấy rầy.
Rốt cuộc cửa thông lên lầu đã mở ra, công chúa cùng tài tử song song cùng choàng chiếc áo choàng đen, chậm rãi đi xuống.
Trên đầu Uyển Nhi còn mang mũ mạng, khăn vấn đầu của Thái Bình dường như đã được mang lại một lần, có vài sợi tóc lộn xộn rũ ở bên cổ.
"Chuẩn bị xe, bổn cung mệt mỏi, đến chỗ tứ ca nghỉ ngơi một đêm." Thái Bình lười biếng mở miệng, bên dưới áo choàng âm thầm ôm chặt lấy eo Uyển Nhi, "Đêm trời giá rét, bổn cung không mang áo choàng, Uyển Nhi tạm chịu khó một chút, để bổn cung ấm trước."
Nếu không phải Uyển Nhi mang theo mũ mạng, đã sớm bị Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy nhìn thấy hai má đỏ bừng.
Áo choàng chỉ có một kiện, đều không phải cùng nhau khoác để sưởi ấm gì, mà là vì che lấp vệt nước trên vạt áo Thái Bình.
"Vâng." Xuân Hạ lĩnh mệnh, liền lôi kéo Hồng Nhụy chạy xuống dưới, phân phó bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi mướn xe ngựa, đưa Thái Bình đến phủ của Ân Vương.
Sau khi hai tiểu cung tì rời đi, Thái Bình lại cười ra tiếng.
Uyển Nhi dỗi nói: "Mệt cho nàng nghĩ ra biện pháp như vậy."
"Ta biết nàng mệt mỏi, cho nên chờ không được xiêm y khô." Thái Bình nghiêm trang trả lời.
Uyển Nhi nghe ra trong lời nàng có ẩn ý, âm thầm mà nhéo Thái Bình một cái.
Thái Bình nhịn đau, nhếch miệng cười cười, "Tài tử tha mạng, bổn cung biết sai rồi."
Uyển Nhi nhìn bộ dáng này của nàng, nơi nào là biết sai? Nhịn không được lại nhéo nàng một cái, lúc này mới xem như hả giận.
Hai gã Vũ Lâm tướng sĩ thực mau đã mướn được một chiếc xe ngựa, đợi Thái Bình cùng Uyển Nhi cùng nhau lên xe, một đường hộ tống hai người, đi tới bên ngoài phủ đệ của Ân Vương.
Nghe nói Thái Bình tới, Lý Đán dường như đã sớm đoán được, tự mình ra nghênh đón Thái Bình, khi nhìn thấy Uyển Nhi, hắn chần chờ mà nhìn nhìn Thái Bình, nhỏ giọng nói: "Tài tử nghỉ ở chỗ ta, tựa hồ không quá thích hợp."
"Tài tử là mẫu hậu phong, cũng không phải là phụ hoàng phong, quan tâm nàng nhiều làm gì?" Thái Bình không vui, "Sao? Tứ ca muốn đêm nay ta theo Thượng Quan tài