Uyển Nhi trở lại thiên điện, vội vàng thay đổi xiêm y, khi nhìn gương sửa sang lại trang dung, lúc này mới phát hiện má phải nóng rát vừa đỏ vừa sưng, cái tát kia của Võ Hậu không có nửa phần lưu tình.
Đánh đến càng vang giòn, Lý Hiền liền càng đau lòng.
Hồng Nhụy đau lòng mà đưa cao thuốc đến, "Tài tử thoa thuốc rồi hẳn đến chỗ Thiên Hậu hầu hạ."
"Cứ vậy thôi, thoa thuốc ngược lại......!không tốt." Uyển Nhi cũng không tiện cùng Hồng Nhụy giải thích quá nhiều, dùng phấn mặt đè lên, liền ra khỏi thiên điện.
Mới vừa giương mắt, liền nhìn thấy Lý Hiền mang theo hạ nhân đứng ở dưới hiên.
Uyển Nhi cúi đầu đến gần Lý Hiền, cung kính hành lễ, "Tham kiến Thái Tử điện hạ."
Lý Hiền chắp tay đứng đó, cố nén xúc động tiến lên xoa mặt nàng, trầm giọng hỏi: "Mẫu hậu thường xuyên giáo huấn nàng như vậy sao?"
"Thiếp là tội thần chi hậu, có thể rời khỏi Dịch Đình, đã là Thiên Hậu ân sủng." Uyển Nhi cúi đầu thấp xuống, trong thanh âm nhiều thêm một tia giọng mũi, "Điện hạ nếu thật sự muốn tốt cho thiếp, liền thỉnh điện hạ về sau nếu nhìn thấy thiếp, xin đừng lại thất lễ giống như hôm nay."
Lý Hiền nghe được đau lòng, nhưng hiện tại hắn không làm gì được mẫu thân, chỉ phải nặng nề thở dài.
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, hơi hơi giương mắt, muốn nói lại thôi mà nhìn thoáng qua Lý Hiền, liền lách người vội vàng rời đi.
Nàng muốn nói cái gì?
Lý Hiền bị gợi lên hiếu kì, cố tình Uyển Nhi đã đi xa, hắn cũng không thể chạy theo truy vấn.
Hắn cẩn thận hồi tưởng một cái liếc mắt kia của Uyển Nhi, rõ ràng đã nổi lên nước mắt, má phải vừa đỏ vừa sưng, đủ thấy mẫu thân đánh nàng một cái tát nặng đến nhường nào.
Tùy hầu khuyên nhủ: "Điện hạ......"
Lý Hiền phục hồi tinh thần, nắm chặt hai tay, tuy trong tầm mắt đã sớm không còn thân ảnh Uyển Nhi, thế nhưng hắn vẫn luôn nhìn theo phương hướng Uyển Nhi rời đi, khẽ lẩm bẩm: "Năm đó mẫu hậu cũng xuất thân tài tử."
Tùy hầu nghe hiểu Lý Hiền, vội vàng nhỏ giọng khuyên: "Điện hạ, nay đã khác xưa, những lời này vẫn nên về Đông Cung rồi nói sau."
Lý Hiền nghiến răng, nhìn Tử Thần Điện mái cong cao ngất, chờ hắn leo lên cái vị trí kia, chuyện phụ hoàng đã làm, hắn lại làm một lần thì đã sao?
"Về Đông Cung."
"Vâng."
Khi Uyển Nhi trở lại Tử Thần Điện, Bùi thị đang sửa sang lại chiết tử cho Võ Hậu, đem tấu chương đã phê duyệt đặt qua một bên, tấu chương còn chưa phê duyệt thì phân loại theo từng mục.
Võ Hậu dường như mệt mỏi, dựa vào một bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Uyển Nhi cung kính đi đến, quỳ gối bên giường, lễ bái: "Thái Tử đã rời đi."
"Ừ." Võ Hậu chậm rãi mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn Uyển Nhi.
Nàng hiện tại xuyên một thân váy dài hồng phấn, dải lụa choàng vàng nhạt, phấn mặt trên má có chút tán loạn, có lẽ là vội vàng trở về phục mệnh, cho nên không có thoa đều.
Thân trang dung này so với mới vừa rồi kia, tố nhã hơn nhiều.
"Bùi thị, lấy khăn lại đây." Võ Hậu hướng Bùi thị hạ lệnh.
"Vâng." Bùi thị thực mau cầm một chiếc khăn sạch đến, hai tay dâng lên.
Võ Hậu một tay cầm khăn, một tay nắm lấy cằm Uyển Nhi, nhẹ nhàng lau lên má phải sưng đỏ của nàng, đem phấn mặt lau thật sạch sẽ.
"Xác thật đánh có chút nặng." Sau khi Võ Hậu lau sạch, đem khăn đặt qua một bên, cầm lấy cao thuốc trên giường, mở nắp ra, ngón tay lấy một khối, nhẹ nhàng mà thoa lên má cho Uyển Nhi, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có ghi hận bổn cung không?"
Uyển Nhi có chút khẩn trương, thần sắc có phần mất tự nhiên.
Tuy nói Hoàng tộc từ trước đến nay đều xem trọng ân uy, nhưng Võ Hậu đối đãi nàng như vậy, nàng luôn cảm giác thấp thỏm.
Ngoại trừ cùng Thái Bình, nàng cũng không quen cùng người khác thân mật như vậy.
"Thiếp không dám." Uyển Nhi muốn cúi đầu, lại bị Võ Hậu siết chặt cằm, bức cho nàng nhìn thẳng vào Võ Hậu.
Ánh mắt Võ Hậu như đao, người bình thường nói dối, nàng chỉ nhìn như vậy, liền có thể biết được câu nào là thật, câu nào là giả? Nữ nhân khí độ như nàng, thế gian hiếm có, tuy còn không phải Thiên Tử, liền đã có cảm giác uy áp mà Thiên Tử nên có.
"Ngươi thật ra thành thật, chỉ đáp không dám." Võ Hậu từ trước đến nay thích người thông minh, đặc biệt là người thông minh lại thẳng thắn thành khẩn.
Lòng bàn tay nàng cọ qua gương mặt Uyển Nhi, má phải vốn dĩ bỏng rát bởi vì có cao thuốc, cuối cùng nhiều một tia mát lạnh.
Uyển Nhi muốn né tránh ánh mắt của Võ Hậu, con ngươi của Thái Bình rất giống Võ Hậu, chỉ là ánh mắt Võ Hậu chỉ có sát ý, ánh mắt Thái Bình chỉ có tình ý.
"Thiếp không dám có bất luận giấu giếm nào." Uyển Nhi khép mình đáp, "Trung Thu năm nay, thiếp còn cần ân điển của Thiên Hậu, cho phép thiếp cùng a nương gặp mặt một lần."
Võ Hậu giãn mi cười, "Bổn cung thiếu chút nữa đã quên, trong tay ổn cung còn có người này."
Uyển Nhi không dám nói tiếp.
Đúng lúc này, Bùi thị ở cửa đại điện thông truyền, "Thiên Hậu, công chúa điện hạ tới thỉnh an."
Uyển Nhi vô thức tránh né ngón tay Võ Hậu, Võ Hậu lại một lần nữa kiềm trụ cằm nàng, không nặng không nhẹ nói: "Người không thuận theo, bổn cung từ trước đến đều không lưu."
"Vâng." Uyển Nhi hơi hơi nhíu mày.
Võ Hậu có chút hồ nghi, tiếp tục thoa thuốc cho nàng, "Để Thái Bình vào đi."
Bùi thị khom người đón Thái Bình vào, sau khi Thái Bình bước vào Tử Thần Điện, không thấy a nương ngồi ở bên kỷ án phê duyệt tấu chương, liền nhìn về phía giường.
Vừa vặn nhìn thấy a nương đang thoa thuốc cho Uyển Nhi, biểu tình nàng cứng lại, âm thầm véo véo vào lòng bàn tay của chính mình, cực lực làm cho chính mình trấn tĩnh lại.
"Con đến......! thỉnh an mẫu hậu." Thái Bình dừng lại cách giường tầm ba bước, lúc cúi đầu hành lễ, đã nhìn thấy rõ ràng má phải đỏ bừng của Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhất định là bị a nương đánh!
Nhưng nàng không thể ngay lúc này dò hỏi a nương cái gì, giống như a nương nói, nàng càng để ý một người, càng phải che giấu sự chú ý đối với người này, nếu không chỉ làm hại đến tánh mạng người nọ.
Võ Hậu chậm rãi thoa thuốc cho Uyển Nhi, dư quang lại gắt gao nhìn chằm chằm Thái Bình, thấy nàng ấy vẫn luôn cúi đầu, không có lặng lẽ cố nhìn qua bên này, trên mặt nàng chậm rãi hiện lên một tia ý cười.
"Trời lạnh như vậy, còn nghĩ lại đây thỉnh an mẫu hậu, xem như hiểu chuyện một chút."
"Con hôm nay còn phải nghe thái phó dạy học, nếu mẫu hậu không có gì dạy dỗ, con liền lui xuống."
Thái Bình đau lòng vô cùng, chỉ có thể khắc chế chính mình, làm cho thanh âm lúc nói chuyện không có một tia run rẩy.
Mới rời khỏi nàng