“Xin hỏi bệ hạ, thế nào gọi là kết giao thân mật?” Thanh âm Uyển Nhi bỗng nhiên vang lên, nàng vẫn cúi đầu như cũ, ngữ khí không nhanh không chậm, không nghe ra nửa phần kinh hoàng.
“Tin đồn trong cung……” Lý Trị vừa mới mở miệng, liền phát hiện cái lý do này rất là mỏng manh.
“Chỉ bằng một tin đồn, liền định tội nô tỳ.” Uyển Nhi từ từ ngẩng mặt lên, vô cùng bằng phẳng mà đối diện với Thiên Tử, “Nhân chứng ở đâu, vật chứng là gì? Đêm nay nếu bệ hạ dùng lý do như vậy để giết nô tỳ, thật sự không sợ bị thế nhân lên án sao?”
Lý Trị hít ngược một ngụm khí lạnh, tức giận nói: “Làm càn! Dám cả gan nhìn thẳng trẫm, đây chính là đại bất kính!” Hắn cuối cùng đã bắt được một tội danh có thể trị tội Uyển Nhi, “Người đâu, kéo xuống, tử hình ngay tại chỗ!”
“Phụ hoàng!” Thái Bình vẫn là nhịn không được liền mở miệng, nàng liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, đè thấp thanh âm, “Việc này xử trí như vậy, chỉ sợ sẽ bị người khác phê bình.” Khi nói chuyện, nàng đưa ánh mắt với Võ Hậu, hy vọng lúc này a nương sẽ giúp nàng một chút.
Nhưng Võ Hậu lại nhìn về một bên, phảng phất việc này không hề can hệ gì đến mình.
Lý Trị không vui, “Trẫm biết ngươi cùng Thượng Quan Uyển Nhi từ trước đến nay giao tình rất tốt, nhưng hiện nay là quốc sự! Không phải chuyện nhỏ trong hậu cung! Ngươi không nên không biết phân biệt công tư, kiêu căng làm loạn!”
Thái Bình vội la lên: “Nguyên nhân chính vì đây là quốc sự, mưu phản là tội lớn, cần phải xử trí thỏa đáng.
Nếu không……” Thái Bình tiến đến bên tai Lý Trị, “E rằng sẽ bị người khác lợi dụng.”
Việc đã đến nước này, Đông Cung phản loạn đã định, Lý Trị không hiểu, xử trí một Thượng Quan Uyển Nhi, sẽ đưa tới phê bình gì?
Thái Bình lại nói: “Nhân số Vũ Lâm Quân ngoài điện đông hơn nhiều so với cung vệ ở đây……”
Những lời này làm cho Lý Trị chột dạ, hắn theo bản năng mà dùng dư quang đảo qua Võ Hậu đang ung dung bình thản ở bên cạnh, Mị Nương tựa hồ đang xem diễn, trên mặt đều là thần sắc chờ mong.
Biểu tình này, cực kỳ giống một khắc năm đó khi nàng nhìn Thượng Quan Nghi bị kéo ra đại điện.
truyện xuyên nhanh
Cũng là từ năm ấy bắt đầu, trong triều đình không còn ai dám nhắc đến chuyện phế hậu nữa.
Giết Thượng Quan Nghi là chuyện nhỏ, Mị Nương bành trướng thế lực là chuyện lớn.
Lý Trị đối với chuyện hạ chỉ diệt Thượng Quan thị, nhiều ít vẫn là hối hận.
Rõ ràng Thượng Quan Uyển Nhi không quyền không thế, giết nàng ta cũng sẽ không nhấc lên sóng gió gì, cưỡng ép gán cho một cái tội mưu phản, đối với người trong thiên hạ cũng coi như là công đạo.
Nhưng Mị Nương vì sao lại có biểu tình như vậy? Nàng rốt cuộc còn để lại hậu chiêu gì sao? Hay là nói…… Nàng đã sớm biết Đông Cung có biến, sớm biết Thượng Quan Uyển Nhi là mật thám của Thiên Tử, cho nên mặc kệ Thượng Quan Uyển Nhi truyền mật tin, bày ra cục diện đêm nay.
Vũ Lâm Quân từ trước đến nay là do đích thân Mị Nương phụ trách, với bản lĩnh của Lý Hiền, đem nhiều tử sĩ như vậy trà trộn vào, lại nửa điểm cũng không kinh động đến Vũ Lâm Quân, tuyệt đối không có khả năng này.
Vũ Lâm Quân ngày thường thao luyện chuyên cần, tuyển vào trong quân cũng đều là cao thủ võ công, sao lại dễ dàng bị người khác ám sát lột y phục?
Nếu không phải Mị Nương mặc kệ, tử sĩ Đông Cung không có khả năng dễ dàng như vậy kéo tới tẩm điện của hắn……
Lý Trị càng nghĩ càng phát lạnh cả người, đêm nay nếu không phải Thái Bình đến kịp, đây chính là một cục diện song sát! Đông Cung mưu phản, chết, tử sĩ Đông Cung ám sát Thiên Tử, chết, Đại Đường trong vòng một đêm, Thiên Tử cùng Thái Tử chết bất đắc kỳ tử, người được lợi lớn nhất sẽ chỉ là Mị Nương.
Tam Lang Lý Hiển yếu đuối, về sau Thái Hậu chấp chính, không tới ba năm, thế lực Võ thị sẽ rộng khắp triều đình……
Lý Trị bỗng nhiên hiểu ra, Thượng Quan Uyển Nhi chẳng qua chỉ là một quân cờ bỏ đi của Mị Nương mà thôi, thậm chí, nàng ta chết còn có thể cho Mị Nương một lý do hợp lý về cái chết bất đắc kỳ tử của Thiên Tử.
Thượng Quan Uyển Nhi vì báo thù riêng, mưu phản hành thích vua, bị xử lý tại chỗ.
Hợp tình, hợp lý.
Đông Cung mưu phản, chẳng qua cục diện mới bắt đầu, Lý Trị lại cho rằng đại cục đã định, không biết một bước lúc này mới là cuộc chiến sinh tử.
Vũ Lâm Quân bên ngoài, cung vệ yếu hơn, Mị Nương đã sớm cùng Thái Bình xa cách nhiều tháng, đêm nay tính mạng của bọn họ đã sớm treo trên một ý nghĩ của Mị Nương.
Nghĩ đến đây, Lý Trị chợt đỡ trán, ra vẻ đau đầu thống khổ, trở tay một cái đã bắt được cánh tay Thái Bình, “Trẫm đau đầu, Thái Bình, con đỡ trẫm đến địa phương khác nghỉ ngơi.”
Thái Bình cung kính đáp: “Vâng.” Lòng nàng tràn đầy vướng bận vì Uyển Nhi, lại không dám nhìn Uyển Nhi thêm một cái liếc mắt, chờ đến lời này của phụ hoàng, xem ra đêm nay Uyển Nhi đã nhặt về một cái mệnh, có thể có kết quả thế này, vậy là đủ rồi.
“Bệ hạ.” Võ Hậu đột nhiên khẽ gọi, “Thượng Quan Uyển Nhi, còn giết hay không?”
Lý Trị cau mày, liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, “Nàng cùng việc của Đông Cung, trẫm sẽ tự mình thẩm vấn rõ ràng, trẫm muốn người sống.” Hắn cố tình cường điệu bốn chữ cuối cùng, “Đây là Hoàng mệnh!”
“Vâng.” Võ Hậu rũ mi lĩnh mệnh.
Thái Bình đỡ Lý Trị đi đến cửa cung viện, phát hiện Vũ Lâm Quân cũng không có ý tứ nhường đường, Thái Bình phẫn nộ quát: “Thật to gan! Tránh ra!”
“Các ngươi đều mù sao? Còn không mau để bệ hạ cùng công chúa đi ra ngoài?” Thanh âm lười biếng của Võ Hậu vang lên, Vũ Lâm Quân cuối cùng đã nhường ra một con đường, để Thiên Tử mang theo cung vệ rời khỏi nơi này.
Võ Hậu nhìn theo bọn họ đi xa, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Uyển Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, lời nói lại là nói cho Vũ Lâm Quân nghe, “Thu thập sạch sẽ nơi này.”
“Thi thể của Đức An công công……” Một người Vũ Lâm tướng sĩ nhỏ giọng hỏi.
Võ Hậu cười lạnh: “Lau sạch sẽ, đổi y phục mới cho hắn, hậu táng.”
“Vâng.”
“Còn không đi?” Lần này Võ Hậu là hỏi Uyển Nhi.
Uyển Nhi cung kính đứng dậy, đi theo Võ Hậu rời khỏi tẩm điện.
Ước chừng đi khỏi mười bước, Võ Hậu hơi hơi giơ tay, Vũ Lâm Quân đi theo phía sau liền biết điều mà thả chậm bước chân, cùng các nàng bảo trì khoảng cách mười bước.
Võ Hậu nhìn con đường dài phía trước, nhàn nhạt nói: “Xem ra bổn cung đã thắng.”
“Thần đã đánh cuộc thì phải chịu thua.” Uyển Nhi khẽ trả lời.
Võ Hậu lại cười, “Những lý do đó của ngươi, nói ra sẽ chết, không nói ra cũng sẽ chết.
Không phải ngươi đánh giá cao phân lượng của chính mình, là ngươi đã đánh giá cao bệ hạ.”
Uyển Nhi xác thật đã đánh giá cao Lý Trị, cho rằng hắn sẽ để ý danh dự Đế gia cùng chuyện bị sử sách ghi lại, cho nên một bụng đầy lý do thoái thác, đêm nay thẳng lưng muốn một cái “chết” tâm phục khẩu phục.
Nàng chắc chắn Thiên Tử không dám ở trước mặt Võ Hậu đề cập chuyện mật tin, chắc chắn tin