Thiên lao vẫn luôn là địa phương ẩm thấp nhất trong cung, đặc biệt là vào ngày Thu, rơm rạ phủ trên mặt đất sáng nào cũng có thể nhiễm một tầng sương mỏng.
Đây là ngày thứ ba Uyển Nhi ở trong thiên lao, cũng là ngày thứ ba Thái Bình chịu dày vò.
Chuyện Đông Cung mưu phản đã qua ba ngày, thiên lao bên này gió êm sóng lặng, với Uyển Nhi mà nói thì đây tuyệt đối là chuyện tốt.
Một chuyện mưu phản càng kéo về sau, nàng liền cùng Đông Cung liên lụy càng ít, giết nàng cũng sẽ mất đi ý nghĩa, ngược lại lưu lại nàng, còn có chút tác dụng.
Muốn sống sót trong Đại Minh Cung, cần phải có “tác dụng”.
Vừa lúc, nàng hẳn là còn một chút tác dụng đối với Thiên Tử, đây là con đường sống của nàng.
“Răng rắc!”
Chỉ nghe khóa đồng trên cửa thiên lao phát ra một tiếng vang giòn, cánh cửa liền được cung vệ mở ra.
“Bệ hạ, chậm một chút, bên trong rất tối.” Một thanh âm xa lạ của nội thị vang lên, chính là nghĩa tử của Đức An, bởi vì nghĩa phụ được ân thưởng, hắn được điều tới hầu hạ bên cạnh bệ hạ, hiện giờ cũng coi như tâm phúc trong Đại Minh Cung.
Người này trẻ hơn hai mươi tuổi so với Đức An, hiện tại xem ra cũng chỉ là dáng vẻ thiếu niên, xuyên một bộ bào sam màu xanh của nội thị, khom người đỡ Thiên Tử đi đến bên ngoài nhà giam của Uyển Nhi.
Ánh nến mờ nhạt chiếu xuống long bào của Thiên Tử, mặt trên dùng chỉ vàng thêu chín ấn ngũ trảo kim long.
Lý Trị chắp tay mà đứng, thẳng lưng ở bên ngoài cửa lao, cao cao liếc nhìn Uyển Nhi đang quỳ xuống dập đầu, cũng không vội vã nói chuyện.
Uyển Nhi chỉ dập đầu, cũng không nói gì.
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, Đức Khánh ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Thượng Quan Uyển Nhi, bệ hạ giá lâm, ngươi câm à?”
Uyển Nhi vẫn không nhúc nhích, nàng cúi đầu lễ bái là đã làm đủ lễ nghĩa, lúc này nói cái gì cũng đều không có ý nghĩa.
Chi bằng lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.
“Đông Cung mưu phản, đã kết án.”
Khi Lý Trị nói lời này, ngữ khí điềm tĩnh, nghe không ra nửa điểm cảm xúc.
Ánh nến lay động, quang ảnh hắt trên gương mặt phong sương của hắn, chiếu sáng đáy mắt đã kích động sát khí.
Nếu đã kết án, Thiên Tử còn tới đây đích thân thẩm tra, có lẽ chính là vì chuyện khác.
Uyển Nhi không dám lên tiếng, ít nhất trước khi hiểu rõ ý tứ của Thiên Tử, nàng không thể tùy tiện mở miệng.
Lý Trị nhíu chặt mày, “Ngươi không nói lời nào, muốn chết sao?”
Đức Khánh nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang hỏi ngươi đó!”
Uyển Nhi chậm rãi thẳng lưng, nhìn lướt qua Đức Khánh cùng cung vệ phía sau Thiên Tử, lại dập đầu xuống.
Lý Trị bỗng nhiên hiểu ra ý nàng, giơ tay ra hiệu cho bọn Đức Khánh rời khỏi thiên lao.
“Bệ hạ muốn hỏi chuyện gì?” Uyển Nhi chờ trong thiên lao chỉ còn lại Lý Trị cùng nàng, cuối cùng đã mở miệng.
Nàng liền lẳng lặng mà quỳ như vậy, ánh mắt giao cùng ánh mắt Lý Trị, lưng còn muốn thẳng hơn so với vừa nãy.
Lý Trị ở trên triều cũng gặp qua không ít thần tử quật cường thế này, nhưng nữ tử như vậy thật sự hiếm thấy.
“Ngươi thật sự không sợ trẫm giết ngươi sao?”
“Nô tỳ là tội thần chi hậu, chẳng qua chỉ là một cái mạng rẻ mạt, sống hay chết, cũng chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của bệ hạ.” Uyển Nhi nói xong câu đó, mặt mày lại nhiều thêm một tia lẫm liệt, “Huống hồ, nô tỳ cũng không làm bệ hạ thất vọng.”
Lý Trị cười lạnh, “Không làm trẫm thất vọng, là dùng một phong mật tin đem trẫm đặt vào nơi nguy hiểm nhất trong cung sao!”
“Bệ hạ cho rằng Đông Cung không nguy hiểm?” Uyển Nhi cũng lạnh giọng hỏi lại.
Lý Trị chợt nghẹn lời, xác thật, đêm đó Đông Cung còn nguy hiểm hơn so với Đại Minh Cung.
Mị Nương tuy rằng một chữ cũng không đề cập tới hung hiểm đêm đó, nhưng hắn biết, Mị Nương càng vân đạm phong khinh im bặt không nhắc tới, tình huống đêm đó liền càng nghiêm trọng.
Điều mà Uyển Nhi chờ chính là sự trầm mặc này của Lý Trị, tiếp lời: “Nô tỳ nhớ rõ trong mật tin viết chính là —— Đông Cung có biến, cẩn thận lưu cung.” Nội dung mật tin, mỗi một chữ đều đã được nàng cân nhắc, chính vì lưu lại đường lui cho mình.
Tám chữ vô cùng đơn giản, chỉ cần Lý Trị nguyện ý nghe nàng trình bày, nàng liền có thể biện giải một con đường sống.
Lý Trị nhớ rõ tám chữ này, xác thật đúng như lời của Uyển Nhi.
“Vì sao bệ hạ chỉ chú ý nửa câu đầu, lại không chú ý nửa câu sau?” Uyển Nhi nhắc nhở Lý Trị, “Nô tỳ đã nói "cẩn thận", bệ hạ vì sao cố tình làm như không thấy, trái lại còn muốn tính mạng của nô tỳ? Chẳng lẽ……” Cảm xúc của Uyển Nhi đột nhiên dâng lên, “Từ đầu đến cuối bệ hạ đều không tin tưởng nô tỳ, hay là bệ hạ cảm thấy một chuyện Đông Cung kết thúc, ngày sau ở Đại Minh Cung liền có thể kê cao gối mà ngủ?”
“Làm càn!” Lý Trị lạnh giọng quát to.
Uyển Nhi nhịn xuống lời nói, lại lần nữa dập đầu.
Nắm tay Lý Trị khẽ run, tuy là phẫn nộ, đáy mắt lại không còn sát ý.
Đúng vậy, những lời này nếu Uyển Nhi nói ra ở trước mặt Võ Hậu, hắn tuy có thể ỷ vào thân phận Thiên Tử, lập tức gi3t chết, nhưng ngay lúc này cùng Võ Hậu xé rách mặt, chung quy cũng không phải chuyện tốt.
Nhị Thánh từ trước đến nay đọ sức trong tối, nếu bày ra trước mặt người khác, đối với triều cục chỉ có hại mà không có lợi.
Phía Tây Đột Quyết mấy năm nay thật sự không an phận, Nhị Thánh đều biết không thể ở ngay lúc này mà làm to chuyện nội bộ đấu đá.
Cũng chính vì vậy, Lý Trị mặc kệ Thái Bình nhanh chóng xử trí án Đông Cung, chỉ cần không quá liên lụy triều thần bên ngoài Đông Cung.
Uyển Nhi vốn có cơ hội để lại cho hắn một cục diện rối rắm, nhưng khi đó nàng lặng im không nói, thậm chí hôm nay Thiên Tử giá lâm thiên lao, trước khi cho lui xuống những người hầu hạ bên cạnh, nàng cũng lặng im không nói.
Nguyên nhân cũng chỉ vì bốn chữ “Vì quân phân ưu”.
Thượng Quan Uyển Nhi xác thật như lời nàng lời, nàng không làm bệ hạ thất vọng, nàng so với Lý Trị còn nghĩ đến xa hơn.
Một quân cờ như vậy, cứ thế giết đi, đặc biệt là sau khi thanh đao Lý Hiền đã gãy, lại tự hủy một quân cờ tốt, chỉ có kẻ ngu dốt mới làm.
Cơn thịnh nộ của Thiên Tử dần dần lắng xuống, ánh nến lại một lần nữa hắt lên khuôn mặt hung ác nham hiểm của hắn.
Từ khi Mị Nương đem Thượng Quan Uyển Nhi giải vào nơi này, nàng liền sống chết mặc bây, tựa hồ là cố ý đem đầu Thượng Quan Uyển Nhi đưa tới dưới đao của hắn, liền chờ hắn tức giận chém chết Uyển Nhi.
Sau đó, mượn xuất thân Thượng Quan thị của Uyển Nhi, vẽ thêm chút chuyện.
Những việc này, Lý Trị đã nhiều ngày suy nghĩ thấu đáo, cho nên hắn mới có thể chờ sau khi Đông Cung kết án, rồi đến nơi này thẩm tra Thượng Quan Uyển Nhi.
Cũng coi như cho Uyển Nhi một con đường sống, nhưng làm thế nào để rời khỏi cửa thiên lao, Uyển Nhi chỉ có thể tự mình mưu tính.
“Trẫm cho ngươi một con đường sống.”
“Thỉnh bệ hạ dụng hình.”
Uyển Nhi nhàn nhạt mở miệng, nói ra lý do của nàng, “Nếu nô tỳ bình an vô sự rời khỏi nơi này, bên Thiên Hậu cũng không có cách nào giải bày, nô tỳ cũng không thể tiếp tục vì bệ hạ phân ưu.
Vậy con đường sống mà bệ hạ cho nô tỳ, đã không còn ý nghĩa gì.”
Phế nhân, từ trước đến nay đều là kẻ dư thừa.
Ánh mắt Lý Trị trầm xuống, “Hình phạt trong thiên lao, thường nhân không thể chịu được.”
“Nô tỳ chỉ muốn sống.” Uyển Nhi lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Thiên Tử, trong ánh mắt tràn ngập khao khát “sống”, “Từ đầu đến cuối, chỉ cầu một chữ "sống" mà thôi.”
Đây là sở cầu duy nhất của tội thần chi hậu, cũng là sở cầu duy nhất của nô tỳ