Võ Hậu nhìn Thái Bình cùng Lý Đán trở về yến tiệc, lạnh giọng trách mắng, “Không biết quy củ!”
Lý Đán rụt rụt cổ, không dám trả lời.
Thái Bình không phục mà quay đầu nhìn về Võ Hậu, “Chỉ là con nghe nói hôm nay tam ca tuyển phi, nhất thời tò mò, nhịn không được muốn đi đến chỗ mệnh phụ bên kia nhìn một cái thôi.”
Lý Đán vội vàng kéo kéo ống tay áo của Thái Bình dưới bàn.
Võ Hậu bán tín bán nghi khi nghe cái lý do này, ánh mắt hướng về Bùi thị ở một bên.
Bùi thị khẽ gật đầu, công chúa xác thật không có đến Tử Thần Điện.
Thật sự là nàng nghĩ sai rồi?
Võ Hậu tự nghĩ mình xem như cũng hiểu rõ Thái Bình, đứa nhỏ này không nhân cơ hội chạy tới thăm Uyển Nhi, ngược lại chạy tới xem mệnh phụ.
Hôm nay gia quyến của quan thần tới hơn trăm người, Võ Hậu suy nghĩ cẩn thận cũng không hiểu được, Thái Bình cho dù có nhìn trước, cũng đâu biết Tam Lang sẽ chọn ai làm Thái Tử Phi.
Vào lúc này Lý Trị lại nở nụ cười, “Thái Bình muốn mặc giá y sao?”
Thái Bình chỉ cảm thấy trái tim chợt lạnh, nàng có muốn mặc giá y, thì cũng chỉ nghĩ cùng Uyển Nhi mặc giá y, bái thiên bái địa, nguyện một đời không rời.
Còn nhi tử của các triều thần, hiện nay mỗi một người nàng đều chướng mắt.
Tuy ngày ấy nàng đáp ứng Lý Trị, về sau phò mã sẽ do phụ hoàng làm chủ, nhưng nếu có cơ hội, nàng vẫn muốn liều mình một phen, tìm mọi cách chặt đứt niệm tưởng của phụ hoàng.
Đời trước Uyển Nhi nhìn nàng gả đi hai lần, nhìn nàng làm thê tử, làm mẫu thân người khác, đổi lại, Uyển Nhi chỉ làm Chiêu Dung của tam ca mấy năm, Thái Bình liền khó chịu mấy năm.
Tư vị này, thật sự rất khó chịu.
Uyển Nhi hiện giờ còn bị thương, nàng không nghĩ vào ngay lúc này lại cho nàng ấy một đao.
Thái Bình ra vẻ xấu hổ, vội la lên: “Phụ hoàng! Hôm nay là ngày lành của tam ca! Sao lại nói đến con rồi!”
Lý Trị nhịn không được cất tiếng cười to, giương mắt đảo qua chúng thần, lời nói có ẩn ý: “Cũng phải, từng chuyện từng chuyện mà làm.” Ý của Thiên Tử đã không thể minh bạch hơn nữa.
Công chúa từ trước đến nay là thịt trên lòng bàn tay Thiên Tử, ai có thể có được công chúa, đó là vinh hạnh to lớn, cũng là nguy hiểm không lường.
Võ Hậu bất động thanh sắc mà cầm tay Lý Trị, ôn nhu nói: “Nếu bệ hạ hiện nay đã thoải mái hơn, không ngại nhìn xem Thái Tử sẽ chọn ai làm Thái Tử Phi?”
Lý Trị mỉm cười gật đầu, “Mị Nương đã mở lời, trẫm có đau, cũng sẽ bồi nàng.” Bồi nàng, đấu đến một khắc cuối cùng.
“Vậy liền tuyên mệnh phụ vào điện đi.” Võ Hậu cười to, giương giọng hạ lệnh, liền có nội thị đem lời nàng cao giọng xướng lên.
“Tuyên mệnh phụ vào điện yết kiến ——”
Thái Bình khẽ thở phào một hơi, Lý Đán cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Hiển chờ mong mà đem ánh mắt hướng về phía cửa đại điện, hôm nay hắn vinh quang như vậy, hiếm khi có thể tùy tâm sở dục mà chọn một người mình thích, hắn nhất định phải mở to hai mắt chọn một người thật tốt!
Nhóm mệnh phụ nghe thấy thanh âm nội thị truyền triệu, nhao nhao sửa sang lại dung nhan, người quen biết còn nhìn nhìn lẫn nhau, giúp đỡ nhau vuốt lại tóc mai, sợ ở trước mặt Nhị Thánh thất lễ, chọc ra đại họa.
Thái Bình than nhẹ, nếu Vi thị nhất định phải làm Thái Tử Phi Đại Đường, vậy chuyện sau này nàng phải tính lại.
Nàng âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không để Vi thị diễu võ dương oai giống như đời trước, càng không thể để Vi thị lại có cơ hội tát Uyển Nhi.
Nhóm mệnh phụ dựa vào phẩm cấp lần lượt vào điện yết kiến, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người hai mươi mấy tiểu thư thế gia chưa xuất giá.
Các nàng sớm đã biết, hôm nay còn sẽ tuyển phi, cho nên trang điểm ăn diện, đều để tranh giành vị trí Hoàng Hậu tương lai.
Có tâm, sẽ mang trâm cài lóa mắt, cố ý, sẽ ăn mặc cực kỳ diễm lệ, thậm chí còn có, trang điểm sắc sảo, sợ không thể hấp dẫn ánh mắt Thái Tử.
Thái Bình vội vàng nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy dung tục.
Vốn định cúi đầu uống mấy ly rượu nho, hôm nay cũng chỉ xem diễn mà thôi.
Nào biết, nàng mới nâng ly uống một ngụm, tầm mắt liền bị một người trong đó hấp dẫn —— tiểu thư kia mặc một thân váy màu đỏ cam, trên cánh tay quấn một dải lụa màu đỏ rực, búi tóc như mây, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc.
Giữa dàn tiểu thư thế gia diễm lệ, trang phục của nàng không tính là tươi đẹp nhất, nhưng trang dung của nàng tuyệt đối là người đặc biệt nhất.
Vi thị, Vi Diễm.
Tất cả những ký ức của đời trước về vị tẩu tẩu này nảy lên trong lòng, rõ ràng là người nhận thức mấy chục năm, hôm nay nghĩ nghĩ, nàng mới nghĩ ra tên người này có một chữ diễm.
"Diễm" trong thủy quang liễm diễm.
Hôm nay trang dung của nàng ta, cũng đảm đương nổi một chữ "diễm" khác.
Da như ngưng chi, mày như lá liễu.
Vi Diễm hơi hơi ngẩng đầu, nàng dường như biết nên ngẩng đầu đến đâu, không có cao quá mức thất lễ, cũng không giống người khác chỉ biết cúi xuống, vẽ trang dung thật đẹp, lại chỉ là uổng phí tâm cơ.
Thái Tử đứng ở trên đài cao, làm sao thấy được rõ ràng một cái hai cái trang dung.
Vi Diễm không giống vậy, tư thế của nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nửa khuôn mặt đều có thể ánh vào mi mắt Thái Tử.
Trên trán họa một đóa mẫu đơn cực kỳ đỏ tươi, như cả người nàng vậy, đang ở độ tuổi niên hoa kinh tâm động phách mỹ diễm nhất.
Xinh đẹp như vậy, lại chỉ có thể nhìn thấy một nửa, sẽ làm người khác cồn cào khó chịu.
Đời trước tuyển phi, Thái Bình cũng không có ở đây.
Hôm nay nhìn thấy Vi Diễm trang điểm như vậy, nàng không khỏi cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầu tiên đã thu hút tứ phía, tam ca làm sao có thể không động tâm.
Thái Bình lười nhìn đến nàng, liếc mắt nhìn Lý Hiển.
Quả nhiên như nàng dự đoán, đôi mắt Lý Hiển đã nhìn thẳng, một khắc đều không muốn từ trên mặt Vi Diễm dời đi.
Nhân duyên sớm định, quả nhiên trốn không thoát.
Thái Bình đem rượu nho còn lại trong ly uống cạn, một màn văn võ cả triều cùng diễn tuồng, nàng chỉ cảm thấy không thú vị.
Nếu có thể, nàng hận không thể lập tức chạy đến bên Uyển Nhi, cho dù chỉ có thể ghé vào mép giường lẳng lặng nhìn Uyển Nhi nghỉ ngơi, cũng thoải mái hơn ngồi ở chỗ này.
Xuân Hạ nhìn thấy ly rượu của Thái Bình đã cạn, liền khom người tiến lên châm rượu.
Thái Bình dứt khoát nói: “Rót đầy!”
Xuân Hạ kinh ngạc một chút, vừa định khuyên nhủ công chúa rượu nhiều hại thân, liền nhìn thấy Thái Bình đưa ánh mắt cho nàng.
Xuân Hạ đã quá quen thuộc với ám chỉ này của công