“Điện……” Uyển Nhi vừa hé miệng thanh âm liền nghẹn ngào, chưa kịp gọi ra một tiếng “Điện hạ”, hốc mắt đã đỏ bừng, rưng rưng hờn giọng trách, “Nàng không muốn sống nữa sao?”
“Muốn sống, cho nên mới đến kéo dài mạng sống.” Thái Bình khẽ cười, ánh mắt nóng cháy của nàng ấy va phải ánh mắt nàng, thẳng thắng bày tỏ nhớ nhung nồng đậm với Uyển Nhi.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy trong tim có thứ gì chớp mắt đã hòa tan, nóng đến trái tim nàng run lên phanh phanh.
Nàng nhịn xuống những lời lý trí muốn khuyên bảo, cầm lòng không đậu mà ôm lấy gương mặt Thái Bình.
Nóng.
Uyển Nhi muốn rút tay về, lại bị Thái Bình phủ lên mu bàn tay, đem lòng bàn tay nàng dán ở trên mặt.
“Hồ nháo!”
Uyển Nhi khàn khàn khẽ mắng, quay đầu lại nhìn về Hồng Nhụy phía sau, vốn định phân phó Hồng Nhụy ôm một kiện áo choàng đến cho Thái Bình, nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện Hồng Nhụy đã không còn ở trong điện.
Bên ngoài tuyết thật sự rất lớn, không ít bông tuyết xoay tròn rơi xuống đầu vai Thái Bình.
Hồng Nhụy bung dù chạy tới ngoài cửa sổ, che khuất tuyết bay xuống chỗ Thái Bình, gấp gáp nói: “Điện hạ vẫn nên đi vào nói chuyện đi, bên ngoài lạnh giá.”
“Uyển Nhi cho phép ta tiến vào không?” Thái Bình biết rõ còn cố hỏi.
Uyển Nhi nghẹn lời, “Nàng còn hỏi như vậy!” Khi nói chuyện, nước mắt đã bừng lên.
Thái Bình vội la lên: “Đừng khóc, ta ở một lát liền đi!” Nói xong, đâu còn nhớ rõ chính mình là công chúa, bám vào bệ cửa sổ liền trèo vào.
Hồng Nhụy biết điều đóng lại cửa sổ, “Nô tỳ chờ ở bên ngoài.” Hôm nay nhìn thấy công chúa như thế, đừng nói là đại nhân cảm động, nàng cũng cảm động vô cùng.
Tuy rằng đêm tuyết như vậy sẽ không có ai tới nơi này, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.
Nàng đi dọc theo dấu chân trở về bên ngoài thiên điện, cố ý dẫm loạn lên dấu chân mà công chúa lưu lại, thu dù đặt ở bên cạnh cửa điện, an tĩnh mà chờ ở ngoài cửa điện đóng chặt.
Ngoài hiên gió tuyết ào ạt, phủ trắng mái ngói, tường cung.
Trong thiên điện, ánh nến ấm áp lay động, quang ảnh lướt qua một đôi tình nhân đang gắt gao ôm chặt.
Thái Bình nóng đến lợi hại, ngửi thấy mùi mực nhàn nhạt trên người Uyển Nhi, nàng chỉ cảm thấy còn choáng váng hơn so với vừa nãy, nhịn không được làm nũng nói: “Uyển Nhi, đầu ta có chút khó chịu.”
Vừa rồi Uyển Nhi đã biết nàng ấy thật sự rất nóng, nghe thấy những lời này, vội vàng tách ra, sờ sờ lên trán Thái Bình.
“Nóng quá.”
Uyển Nhi đau lòng mà trừng mắt liếc Thái Bình một cái, “Nàng bệnh như vậy còn chạy về đây……” Nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của Thái Bình, nàng làm sao còn có thể tiếp tục nặng lời.
“Nếu ta không sinh bệnh, sẽ không thể ở hành quán tĩnh dưỡng.” Thanh âm khàn khàn nói ra biện pháp của nàng, Thái Bình mang Uyển Nhi cùng nhau ngồi xuống giường, “Không tĩnh dưỡng, sẽ không thể buộc thái y mang ta trở về.” Nàng đắc ý mà cười, “Không trở về, thì sẽ……” Ánh mắt như ánh trăng dịu dàng trong một đêm tĩnh lặng, nàng chỉ cần nhìn thấy nàng ấy, cảm giác cái gì cũng đều đáng giá, “Phải rất lâu mới có thể thấy được nàng.”
Uyển Nhi đau lòng mà ôm lấy gương mặt Thái Bình, “Thần sẽ chờ điện hạ trở về, cho dù bao lâu cũng sẽ chờ.”
“Lần này không được phép gạt ta.” Thái Bình gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng, “Một chữ cũng không được phép gạt.”
Trong tim Uyển Nhi đau xót, “Không gạt.” Nói xong, nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng xoa bóp hổ khẩu của Thái Bình, “Điện hạ phải khỏe lại……” Nàng chỉ hận nơi này không có thuốc gì, nàng cũng không biết trị bệnh cứu người, ngoại trừ dùng phương pháp học được ở Dịch Đình này, nàng không biết làm sao để Thái Bình hạ nhiệt.
“Sẽ mà.” Thái Bình ghé sát vào Uyển Nhi, “Hôm nay ta đã uống thuốc sắc, chén thuốc kia thật đắng, không tin nàng ngửi thử xem, còn có mùi thuốc nè.”
“Không cho phép dày vò chính mình như vậy nữa.” Uyển Nhi muốn nàng phải nhớ kỹ, lực đạo xoa bóp có hơi nặng hơn.
“Được.” Thái Bình mỉm cười.
Uyển Nhi lại nói: “Không cho phép lại tùy hứng làm bậy.”
“Được.” Thái Bình ôn thanh đáp ứng, chờ mong một câu nàng muốn nghe nhất, “Còn gì không?”
“Không cho……” Lời Uyển Nhi nói đến miệng, thế nhưng bỗng nhiên nghẹn lại.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim bị cảm giác chua xót bành trướng đến khó chịu, cần phải nhanh chóng phát ti3t ra.
Thái Bình đã sớm biết, bất kể là đời trước hay là đời này, muốn nghe được từ chính miệng Uyển Nhi mấy lời nàng muốn nghe, đó là khó như lên trời, so với chờ nàng ấy nói, chi bằng để Uyển Nhi nghe nàng nói.
Nàng nói lời này vừa khẩn thiết lại thâm tình, “Ta không cần phò mã gì cả, chỉ cần nàng…… làm công chúa phi của ta.”
Ánh mắt nóng rực của Thái Bình dao động trên môi Uyển Nhi, tất cả suy nghĩ của nàng thẳng thắn thành khẩn mà hiện hết lên mặt, “Một cái thôi…… Được không……” Thanh âm của nàng trở nên khàn khàn, giống như sắt bị đun nóng trong cát, từng chút từng chút cọ xát vào màng nhĩ của Uyển Nhi, nháy mắt thiêu tai Uyển Nhi đỏ bừng.
Uyển Nhi hé môi, nhiệt liệt hôn lên cánh môi của Thái Bình.
Ngón tay nhỏ nhắn của nàng leo lên gáy Thái Bình, chậm rãi xen vào mái tóc, cho đến khi ôm chặt Thái Bình, làm nụ hôn này sâu hơn, hận không thể đem tất cả thời gian đều ngưng lại tại một khắc này.
Hơi thở quyện vào nhau.
Thái Bình không biết thoả mãn mà hấp thu độ ấm từ Uyển Nhi, đòi lấy những dịu dàng thắm thiết mà Uyển Nhi trao cho nàng.
Nàng bị bệnh, nhân gian chỉ có một loại dược liệu có thể trị hết cho nàng.
Nàng tới, là vì để vị thuốc này thấm sâu vào thân thể, hòa tan những nhớ nhung ở khắp nơi trong xương cốt.
Tham vọng đã nảy sinh, không chết không ngừng.
Khi ngọn nến trong đèn cung đình đã tan chảy thành nước, tim ngọn lửa dần dần tắt ngóm, cả phòng chỉ còn lại một mảnh tối tăm.
Ngoài cửa sổ bông tuyết rào rạt, ngẫu nhiên có vài bông đánh vào cửa sổ, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thái Bình đứng dậy, hôn hôn lên trán Uyển Nhi.
Nàng không nói gì, Uyển Nhi cũng không dám lên tiếng.
Lời cáo biệt, không thể nghi ngờ chính là đao đả thương người, ai cũng không dám mở miệng trước.
Thái Bình chậm rãi mặc lại xiêm y của y nữ, vừa muốn thắt đai lưng, liền sờ đến bàn tay bên hông.
Thái Bình mỉm cười, để Uyển Nhi buộc đai lưng cho nàng, thuận thế ôm chặt nàng từ phía sau.
“Ta ở Trường An, sẽ tìm cơ hội tiếp cận Thái Tử Phi, đả thông con đường Đông Cung cho điện hạ.”
“Được.”
Uyển Nhi từ phía sau tựa lên vai Thái Bình, lòng bàn tay đưa tới trước ngực Thái Bình, nhẹ nhàng nắm lấy xiêm y của nàng ấy, siết chặt trong tay.
Thái Bình phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, ngón tay đan vào khe hở ngón tay của nàng ấy, gắt gao chế trụ, “Ta ở Đông Đô sẽ nghĩ cách kéo dài chuyện tuyển chọn phò mã.”
“Sáng mai nàng chạy về hành quán……”
“Phụ hoàng cùng mẫu hậu đã rời đi nửa ngày.”
Thái Bình nghiêng mặt, cọ cọ vào gương mặt của Uyển Nhi, “Nếu không được phụ hoàng hỗ trợ, mẫu hậu chắc chắn ở lại trông chừng ta, ta đã không thể về đây.”
“Thật sao?” Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình còn bẩm báo với Thiên Tử.
Thái Bình gật đầu, “Ta nói với phụ hoàng, ta cần phải âm thầm trở về một chuyến, chờ ta quay lại sẽ bẩm báo kỹ càng tỉ