Mười ba tháng giêng, xe ngựa của Thái Bình đã đến Trường An.
Vốn tưởng rằng khi xe ngựa đi qua ngõ hẻm phồn hoa nhất Trường An, sẽ nghe được vài câu bá tánh phê bình ngoài cửa sổ, không nghĩ tới nghe thấy lại là bá tánh cao hứng đàm luận chuyện Đông Cung bố thí.
Đều nói lần này Đông Cung bố thí lợi quốc an dân, thậm chí Thái Tử còn cho dựng nhà gỗ ở ngoại ô Trường An, chứa chấp lưu dân mùa Đông không có nhà để về.
Thiên cẩu thực nhật tuy là điềm xấu, nhưng đã qua mấy tháng, Đông Cung cầu phúc cùng bố thí tựa hồ cảm động trời cao, thành Trường An cũng không xuất hiện tai hoạ, huống chi là náo loạn.
Làn sóng nhân tâm tốt đẹp, lấy lui làm tiến, ngược lại giữ vững vị trí Đông Cung.
Với hiểu biết của Thái Bình về tam ca, hắn tuyệt đối không nghĩ ra biện pháp như vậy.
Dù cho là Vi Diễm, nàng ta cũng không nghĩ ra diệu kế này.
Thái Bình bỗng nhiên ở trên xe ngựa cười ra tiếng, lương thần của nàng cho tam ca mượn trước một hồi, nàng vẫn phải tự tay đòi lại.
Xuân Hạ đã nhiều ngày không thấy công chúa cười như vậy, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ có chuyện gì sao?"
"Trong lòng cao hứng." Thái Bình mỉm cười nói, vẫy vẫy tay với Xuân Hạ, ý bảo nàng ấy để sát vào.
Xuân Hạ dịch người đến.
Thái Bình ghé vào tai nàng an bài xong, trịnh trọng nói: "Đây chính là đại sự của bổn cung, ngươi cần phải giúp bổn cung làm cho tốt!"
"Nô tỳ nhất định làm tốt!" Xuân Hạ gật đầu thật mạnh.
Nàng cần phải thừa nhận, nàng cũng nhớ Hồng Nhụy.
Thái Bình nhịn xuống mấy lời trêu ghẹo nàng ấy, nhấc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Khu phố buôn bán này gần với chợ phía Đông, chủ yếu kinh doanh vải vóc.
"Dừng xe."
Xe ngựa nghe tiếng dừng lại.
Võ Du Kỵ cảm thấy đoàn xe ngừng lại, vội vàng ghìm ngựa quay đầu, đi đến bên xe ngựa, "Điện hạ có gì phân phó sao?"
"Xuân Hạ, bổn cung lần trước có nói sẽ thưởng cho ngươi một cuộn lụa tơ tằm, nếu vừa vặn đi qua nơi này, bổn cung sẽ không cần phải chọn từ trong cung nữa, ngươi đi đi, chọn được loại nào thì mua loại nấy."
"Vâng."
Xuân Hạ ra vẻ vui mừng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.
"Lát nữa ngươi về cung trước thì đi thu thập Thanh Huy Các, bổn cung đêm nay không về cung, muốn lưu lại Đông Cung cùng tam ca nghị sự." Thái Bình nói xong, giương mắt nhìn về phía Võ Du Kỵ, "Võ tướng quân, Xuân Hạ chính là cung tì bên người bổn cung, nơi này cách Đại Minh Cung có chút xa, ngươi phái Vũ Lâm Quân hộ tống nàng ấy hồi cung."
"Vâng." Võ Du Kỵ lĩnh mệnh, công chúa muốn một người, hắn liền cấp hai người, lập tức gọi hai gã Vũ Lâm Quân lại đây, đi theo Xuân Hạ chọn lụa.
Thái Bình buông màn xe xuống, "Đến Thái Sử Cục trước."
"Xuất phát!" Võ Du Kỵ vung bàn tay lên, xe ngựa liền quẹo vào ngõ nhỏ bên kia, đi về Thái Sử Cục.
Trong cung đều có tai mắt của a nương, chỉ sợ tin tức của a nương đã sớm truyền tới trong cung, nếu nàng ở trong cung lén gặp Uyển Nhi, a nương rất nhanh sẽ nắm được tin tức, chỉ đem đến bất lợi cho Uyển Nhi.
Tuy ở Đông Cung cũng có tai mắt của a nương, nhưng dù sao cũng là địa bàn của tam ca, chỉ cần cẩn thận chút, hẳn có thể tìm được cơ hội cùng Uyển Nhi nói mấy lời tri kỷ.
Nếu không có cơ hội này, ngày mai là ngày Tết Thượng Nguyên đầu tiên, Uyển Nhi hẳn sẽ ra cung đoàn tụ cùng Trịnh thị, chỉ cần hôm nay Xuân Hạ đem tin tức truyền đến, đêm mai nàng cũng có thể mượn biển người tấp nập ở thành Trường An che giấu chuyện nàng cùng Uyển Nhi gặp mặt.
Ít nhất trước đêm mai, phải đuổi được tên Võ Du Kỵ luôn bám theo này.
Thái Bình tính toán, nên dùng lý do gì, mới có thể giữ Võ Du Kỵ lại Đông Cung.
Xe ngựa rất nhanh chạy đến Thái Sử Cục, Thái Bình chậm rãi xuống khỏi xe ngựa.
Tướng sĩ canh gác nhìn thấy công chúa tới, lập tức tiến lên nghênh đón, "Tham kiến công chúa!"
"Bí thư lang trung có ở đây không?" Thái Bình hỏi.
Tướng sĩ đáp đúng sự thật: "Bẩm điện hạ, sáng nay Thái Tử đã truyền triệu bí thư lang trung đến Đông Cung."
"Biết rồi." Thái Bình xoay người, lại lên xe ngựa, "Võ tướng quân, đến Đông Cung."
Cùng lúc đó, Uyển Nhi được Vi Diễm tuyên triệu, vừa mới bước vào Thừa Ân Điện.
Hôm nay tâm tình Vi Diễm rất tốt, chỉ vì nhận được mật báo, biết được Thiên Tử phái Thái Bình đến hỗ trợ Lý Hiển xử lý việc này, nói cách khác, chính là Thiên Tử không có ý thay đổi trữ quân, lần này coi như vị trí Đông Cung của Lý Hiển đã được bảo vệ.
Uyển Nhi mặc viên khâm quan bào màu hoa sen, mang theo khăn vấn đầu bước vào trong điện, chưa kịp hành lễ, đã nghe thấy Vi Diễm nói: "Không cần hành lễ."
Uyển Nhi giật mình.
Hôm nay Vi Diễm trang điểm cực kỳ diễm lệ, như một con hồ điệp rực rỡ phá kén, nàng ta nhìn nhìn chính mình trong gương, xoay người lại cười lớn, ra hiệu cho Uyển Nhi ngồi xuống.
Uyển Nhi ngồi xuống ổn định, mới hỏi: "Điện hạ có tin vui gì sao?"
Vi Diễm gật đầu, "Ngôi vị Thái Tử, bảo toàn"
Uyển Nhi đứng dậy, khom mình hành lễ, "Chúc mừng Thái Tử Phi."
Vi Diễm khen ngợi: "Không nghĩ tới mấy chiêu trò đó của ngươi, có phần hữu dụng."
"Có thể vì điện hạ phân ưu, là chuyện may mắn của thần." Uyển Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Vi Diễm đến gần Uyển Nhi, đột nhiên nắm lấy cằm Uyển Nhi, "Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi chỉ cần dụng tâm làm việc cho bổn cung, ngày sau vinh hoa phú quý, không thiếu phần ngươi."
Uyển Nhi cười khẽ, "Đây là dĩ nhiên, thần còn chờ một ân điển mà điện hạ đã hứa với thần mà."
"Chuyện này dễ thôi, chỉ cần Thái Tử điện hạ ngồi lên vị trí kia, chỉ cần......" Vi Diễm buông lỏng tay ra, thanh âm lại trầm xuống, "Thái Hậu có thể lui về thâm cung, an dưỡng tuổi thọ, ngươi muốn, bổn cung đều có thể cho ngươi."
Uyển Nhi cúi đầu, "Thần sẽ vì điện hạ bày mưu tính kế."
"Hy vọng ngươi nhớ rõ những lời này." Trong lời Vi Diễm có ẩn ý.
"Điện hạ, công chúa điện hạ mang theo thánh chỉ tới, Thái Tử mệnh nô tỳ đến đây, thỉnh điện hạ đến Quang Thiên Điện nghị sự." Một cung tì đến gần cửa điện, lại không dám bước vào, thấp giọng bẩm báo.
"Đã biết." Vi Diễm tính toán lộ trình, hôm nay Thái Bình quả nhiên đã tới.
Uyển Nhi nhất bái với Vi Diễm, "Thần cũng nên hồi cung."
Vi Diễm hơi nhướng mày, "Ngươi chính là mưu sĩ của bổn cung......!Huống hồ, trong cung có tin đồn, ngươi cùng công chúa xưa nay giao tình rất tốt......"
"Tin đồn trong cung, có thể tin được bao nhiêu?" Uyển Nhi cười như không cười, "Thần là ám tử, nếu không cần thiết, bớt đi một người biết, thần liền an toàn một phân."
"Thái Bình cũng muốn giấu sao? Nàng ta cùng Thiên Hậu kẽ hở đã sâu, đây chính là sự thật, bổn cung cho rằng, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác." Vi Diễm vẫn muốn mang theo Uyển Nhi đi gặp Thái Bình.
Uyển Nhi lại bái, "Kẽ hở có sâu, cũng là mẫu tử máu mủ tình thâm, việc này cẩn thận vẫn hơn."
Vi Diễm biết nàng ấy thận trọng, có điều cố kỵ cũng là hợp tình hợp lý, nàng cũng không cưỡng ép nàng ấy không thể không gặp Thái Bình, dù sao ngày tháng còn dài, cũng không vội vàng nhất thời.
"Cũng được."
"Thần cáo lui."
Uyển Nhi vội vàng nhất bái, liền rời khỏi Thừa Ân Điện.
Vừa đi, tim vừa đập như sấm.
Nàng ấy đã trở lại......
Không thể nghi ngờ, Uyển Nhi vui mừng.
Chỉ là, nàng không thể gặp lại Thái Bình ở Đông Cung này.
Nàng có thể nhịn xuống kích động trong lòng, Thái Bình lại không đảm bảo có thể như vậy, chẳng may bị tai mắt trong Đông Cung nhìn thấy, Võ Hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng giống như lần trước.
Nàng muốn tồn tại, phải tồn tại thật tốt.
Chỉ có tồn tại, nàng mới có thể đạt được một ngày bên nhau không rời.
Khi Uyển Nhi ra khỏi Huyền Đức Môn, thấy xe ngựa ngừng trước Huyền Đức Môn, tuyết đọng trên nóc vẫn chưa hoàn toàn tan hết, dọc theo mái che không ngừng nhỏ giọt.
Thái Bình của nàng, nhất định đã vội vàng trở về.
Đi một đoạn đường này hẳn không dễ dàng, cũng không biết nàng ấy có bị cảm lạnh không?
Uyển Nhi chậm lại bước chân, vốn định lưu lại bên ngoài Huyền Đức Môn, chờ Thái Bình đi ra, xa xa mà nhìn nàng ấy một cái, nhưng nàng nghĩ lại, nếu lúc này không khắc chế, chỉ là chuyện xấu.
Nàng thu lại nhớ nhung dâng tràn, nặng nề thở dài.
Chỉ cảm thấy trong lòng trướng đến chua xót, khi đi về Đại Minh Cung, vành mắt đã nóng lên, tầm mắt trở nên có chút mơ hồ.
Đã trở lại thì tốt, rồi sẽ gặp được thôi.
Uyển Nhi an ủi chính mình như vậy, hít sâu một hơi, bước chân nhanh hơn, đi vào cửa cung Đại Minh Cung.
Khi nàng trở lại thiên điện Tử Thần Điện, phát hiện trên kỷ án đặt một cuộn tơ tằm màu tím.
Hoa văn này, không phải đến từ Thượng Y Cục.
Ý cười đầy mặt Hồng Nhụy, vành mắt còn ướt, dường như mới vừa khóc.
"Hồng Nhụy, ngươi đây là......" Uyển Nhi nhìn Hồng Nhụy, lại nhìn lụa tím.
Hồng Nhụy nói, giọng đã khàn khàn: "Xuân Hạ vừa mang đến đây."
"Nàng ấy còn nói gì không?" Uyển Nhi cảnh giác, Xuân Hạ tới đây, khẳng định không chỉ tới thăm Hồng Nhụy, đưa đến một cuộn lụa.
Hồng Nhụy cười nói: "Ngày mai là Tết Thượng Nguyên, điện hạ hẹn đại nhân đến chợ phía Tây uống rượu ngắm pháo hoa."
Uyển Nhi nhịn không được cười ra tiếng, "Chỉ một câu này?"
"Giờ Tuất, không gặp không về." Hồng Nhụy nhanh chóng bồi thêm một câu, "Xuân Hạ nói, điện hạ căn dặn, ngày mai phải ăn mặc tầm thường nhất có thể, giống xiêm y người qua đường là tốt nhất."
Uyển Nhi hiểu ý cười, "Nên như thế."
Hồng Nhụy lại có chút khó khăn, xiêm y của nàng cùng Uyển Nhi đều đến từ trong cung, sao có thể giống với người qua đường chứ?
"Sáng sớm ngày mai, trước theo ta về nhà một chuyến." Uyển Nhi đã nghĩ kỹ cách ứng phó.
Trong cung không có xiêm y tầm thường, nhưng trong nhà ngoài cung có thể có.
Hồng Nhụy kích động gật đầu, "Vâng!"
Chỉ có ở nơi đây, Uyển Nhi mới dám biểu lộ vẻ vui sướng của mình.
Nàng cầm lòng không đậu mà nhìn về phía trản đèn kéo quân, trên hình người mặc hồng y không có họa ngũ quan, nhưng Uyển Nhi biết hình người này rốt cuộc có bộ dáng gì.
Thái Bình.
Uyển Nhi không nhịn được bật cười, chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân đều bởi vì ngày mai gặp mặt mà sôi trào.
Bên này Thái Bình đi tới Đông Cung, sau khi cùng tam ca tam tẩu hàn huyên, liền cùng bí thư lang trung cùng nhau nghị luận thông cáo, chuẩn bị mượn cái Tết Thượng Nguyên này, dùng vui mừng hòa tan mấy tháng nhân tâm mờ mịt.
Chính sự xong xuôi, Vi Diễm liền an bài Thái Bình ở lại Đông Cung, người ngựa đi theo Thái Bình, Lý Hiển cũng an bài chỗ dừng chân.
Đêm đó, sau gia yến, Vi Diễm đưa Thái Bình trở về Nghi Xuân Cung.
Lúc Vi Diễm gần đi, Thái Bình gọi lại.
"Tẩu tẩu."
Vi