Mộng đẹp của Võ Du Kỵ cũng không kéo dài được bao lâu, bên Lạc Dương truyền chiếu lệnh của Thiên Tử tới, truyền triệu Võ Du Kỵ trở về Lạc Dương.
Võ Du Kỵ tự nghĩ ngày ấy làm việc không một kẽ hở, cho dù Tiết Thiệu nhận định do hắn làm, cũng không có bất luận chứng cứ gì.
Cho nên hắn cũng không sợ trở về Lạc Dương phục mệnh, điều duy nhất không bỏ xuống được, đó là thật vất vả công chúa điện hạ mới có vẻ mặt ôn hòa với hắn.
Thái Bình chờ ngày này đã lâu, rốt cuộc chờ được tin tức này, lòng nàng tràn đầy vui mừng, cuối cùng đã tống cổ được tên chướng mắt kia trở về, Trường An bên này bớt đi một người nhìn nàng chằm chằm, làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nàng đoán chắc Võ Du Kỵ sẽ đến Đông Cung từ biệt, cho nên sáng sớm Thái Bình liền mang theo Xuân Hạ rời khỏi Đông Cung, trực tiếp đến phủ của Bùi Viêm bái phỏng Tể Tướng, vừa lúc làm Võ Du Kỵ bắt hụt, chỉ đành hậm hực rời đi.
Thái Tử giám quốc, Lý Trị để lại Bùi Viêm phụ tá Thái Tử.
Chợt gặp phải điềm xấu thiên cẩu thực nhật, với hiểu biết của Bùi Viêm về Thái Tử Lý Hiển, hắn chắc chắn không biết làm sao, xử lý chuyện này rối loạn.
Nhưng Bùi Viêm trăm triệu không nghĩ tới, lần này Đông Cung xử trí mọi chuyện đều vừa khớp, lại bình bình ổn ổn mà đem chuyện này làm lắng xuống.
Người nào phụ tá Đông Cung, có bao nhiêu bản lĩnh, Bùi Viêm đều rõ ràng.
Hắn chắc chắn kẻ ra chủ ý cho Lý Hiển, tuyệt đối không phải là những người này.
Bùi Viêm có phần tò mò, âm thầm phái người điều tra nghe ngóng, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, Bùi Viêm liền lựa chọn từ bỏ.
Khi điều tra việc này, hắn còn tra được một chuyện.
Lúc trước Thái Bình công chúa theo xa giá đến Lạc Dương, đã từng nửa đường lại đi vòng về, đến Thái Sử Cục một chuyến.
Sau đó thiên cẩu thực nhật xuất hiện, thái độ Thái Sử Cục khác thường lặng im không nói, cho đến khi công chúa trở về, Thái Sử Cục mới dán thông cáo thuyết minh.
Nghĩ đến nhất định là công chúa an bài trong đó, trên dưới đưa ra mệnh lệnh mấu chốt nhất cũng là mệnh lệnh chính xác nhất, xử trí việc này.
Thường nghe cung nhân nói công chúa kiêu căng, thường xuyên bị Thiên Hậu quở trách, nhưng qua việc này, xử trí của công chúa có thể nói là thượng sách.
Một công chúa điện hạ thú vị như vậy, Bùi Viêm thật ra có phần muốn diện kiến.
Ngày hôm đó, Bùi Viêm nghe hạ nhân báo công chúa đến thăm, liền cao hứng mà tự mình ra nghênh đón.
Sở dĩ Thái Bình tới chỗ người này, là bởi vì người này trợ lực rất nhiều trên con đường xưng đế của a nương, nàng sớm kết giao, có lẽ tương lai cũng có chỗ hữu dụng.
Bùi Viêm cùng Thái Bình hàn huyên mấy lời, liền cảm giác lời của đám cung nhân thật sự không thể tin hết.
Công chúa trước mặt khí khái phi phàm, trong lòng có bá tánh, một lòng chỉ muốn vì thiên hạ Lý Đường mà tận lực hiến kế.
Điện hạ như vậy, sao có thể là thiên kim đế gia chỉ biết chơi đùa?
Sau đó, Thái Bình cùng Bùi Viêm nói qua không ít kế sách làm an dân, còn có phần hiểu đúng mực mà hy vọng Bùi Viêm ra mặt, nàng ở trong tối bỏ ra kinh phí, đem những việc này biến thành sự thật.
Công chúa không nên tham chính, tuy nói lần này Thiên Tử phá lệ, nhưng Thái Bình lấy lui làm tiến, sẽ gia tăng hảo cảm của triều thần, giảm thấp cảnh giác của bọn họ.
Bùi Viêm cực kỳ vui mừng, lập tức lĩnh mệnh.
Điện hạ bỏ ra ngân lượng, Bùi Viêm bỏ ra sức lực, ở ngoại ô Trường An thiết lập lều từ thiện, thu lưu lưu dân không nhà, lại đăng ký nhập tịch cho từng người.
Có tay nghề thì đẩy đến nơi làm việc tận dụng khả năng, không có tay nghề thì có người dạy, giáo dục cùng tu bổ nhà cửa, hết sức vì dân.
Kể từ đó, triều đình không cần phải luôn trợ cấp cho lưu dân, chỉ cần thêm chút thời gian, lưu dân tự mình có thể trở thành người có kỹ năng, không phải du đãng khắp nơi, làm hỗn loạn trật tự.
Hiểu rõ lý lẽ sẽ không dễ tin vào mấy lời nói bừa, người có tâm cũng sẽ không lấy mấy lời vô căn cứ làm loạn dân tâm.
“Dân dĩ thực vi thiên, bão chi tắc tâm định." Thái Bình chậm rãi nói, “Nếu có thể không cần lo cơm áo, lòng dân sẽ yên, Đại Đường cũng sẽ ổn, dạy người câu cá, người biết tận dụng, đợi một thời gian, thịnh thế sẽ đến.” Nói xong, Thái Bình đứng dậy, cúi đầu với Bùi Viêm, “Hoàng gia gia thường nói "Quân là thuyền, dân là nước, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền", bổn cung rất tán thành, thỉnh Bùi đại nhân dụng tâm nhiều hơn, giúp bổn cung thúc đẩy quá trình làm lợi cho dân.”
Dân lấy cái ăn làm trọng, no đủ lòng sẽ yên.
Bùi Viêm thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ với Thái Bình, “Thần đương nhiên tận tâm làm việc.”
“Như vậy đi, làm phiền Bùi đại nhân.” Thái Bình lại bái, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, “Bổn cung còn muốn đến chỗ Đại Lý Tự một chuyến, liền không quấy rầy đại nhân nữa.”
“Điện hạ đi thong thả.” Bùi Viêm một đường đưa Thái Bình đi ra cửa phủ, nhìn nàng lên xe ngựa đi xa, không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Tùy hầu nhịn không được hỏi: “Đại nhân làm sao vậy?”
Bùi Viêm nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc?” Tùy hầu không hiểu lời Bùi Viêm vừa nói, nhưng Bùi Viêm cũng sẽ không đem câu nói kia nói ra miệng.
Đáng tiếc, chỉ là một công chúa.
Nếu Lý Hoằng không bệnh chết, đó là trữ quân Đại Đường mà bách tính chờ mong, là quân chủ tương lai mà bách quan mong chờ, chỉ tiếc tuổi xuân chết sớm, không làm gì được.
Nếu Lý Hiền không tạo phản, cũng là Thái Tử để bách quan tin phục.
Sự thông tuệ của hắn, tinh lực của hắn, là ánh nắng chiếu rọi thành Trường An, chiếu rọi mỗi quan mỗi tướng đã từng gặp hắn.
Chỉ tiếc, cùng Thiên Hậu như nước với lửa, cuối cùng gây ra tai họa.
Hiện tại vị tân Thái Tử kia……
Bùi Viêm chỉ cần nghĩ đến những chuyện xảy ra vào ngày đầu phụ chính sự, hắn liền lo lắng sốt ruột.
Một Thái Tử đang chấp chính còn cất giấu mang theo châu chấu, ngày sau đế quốc to như vậy giao cho hắn, cũng không biết sẽ biến thành cái bộ dáng gì.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
Nếu công chúa là hoàng tử, với tầm mắt của nàng ngày hôm nay, thêm cả phụ tá, có thể mong đợi được thịnh thế.
Thái Bình đến Đại Lý Tự, một là vì thẩm vấn những kẻ phạm tội yêu ngôn hoặc chúng ở Trường An, hai là vì chính thức bái phỏng Địch Nhân Kiệt.
Hắn chính là cánh tay đắc lực của a nương trong tương lai, đời trước tuy nàng có gặp qua hắn vài lần, lại không coi là thâm giao, nhưng bởi vì đời trước từ chỗ a nương biết được không ít sở thích của Địch công, đời này đến bái phỏng cũng coi như thuận lợi hơn.
Những tên tội phạm này phần lớn là bởi vì nói bậy chuyện thiên cẩu thực nhật, Đông Cung hạ lệnh, sau đầu xuân toàn bộ sẽ bị hành quyết bên đường.
Trên đời không thiếu kẻ vì lời nói mà bị kết tội rồi chết, lúc trước Thượng Quan Nghi cũng là như thế.
Xử trảm toàn bộ là thủ đoạn xử lý dứt khoát, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không có người dám nói bậy.
Nhưng sau khi Địch Nhân Kiệt điều tra rõ ràng, phát hiện bên trong có vài tên chỉ nói thiên cẩu thực nhật là điềm xấu, chứ không hướng về Đông Cung, phạt như thế, cân nhắc mức độ vẫn là quá nặng.
Những người này Địch Nhân Kiệt muốn phán tội nhẹ, lại ngại chuyện Đông Cung đã hạ lệnh, hắn thật sự không thể chống lại lệnh từ Đông Cung.
Dù sao Thái Tử mới vào Đông Cung liền có chuyện như vậy, nếu ngay lúc này còn quân thần bất hòa gây náo loạn, tương đương hắn chống đối Thiên Tử, đại cục bất lợi.
Thái Bình mở ra vài tờ công văn, mỉm cười khép lại, cười nói: “Việc này bổn cung có thể làm.”
Địch Nhân Kiệt hơi kinh ngạc, “Điện hạ làm như thế nào?”
“Ngoài pháp luật còn tình người.” Thái Bình mỉm cười, đem công văn đặt ở trước mặt Địch Nhân Kiệt, “Chờ ngày đầu tiên khai triều, Địch đại nhân chỉ cần đem danh sách này trình cho tam ca, bổn cung sẽ cùng tam ca trần tình, hắn sẽ chấp thuận thỉnh cầu đặc xá của ngươi.”
Địch Nhân Kiệt khẽ nhíu mày.
Thái Bình cười khẽ, “Quân vương nhân từ, ai lại không thích chứ?” Chạm đến điểm mấu chốt, “Đặc biệt vào ngay lúc này, Địch đại nhân, ngươi nói có phải hay không?”
Ý cười của Địch Nhân Kiệt phức tạp, “Trách không được