Võ Hậu một câu cũng không đáp lại, chỉ hời hợt nhìn lướt qua Uyển Nhi, nhàn nhạt nói: “Về Tử Thần Điện.” Không đợi Uyển Nhi lĩnh mệnh, Võ Hậu liền đi trước một bước ra khỏi điện.
Uyển Nhi đứng dậy đuổi theo, Thái Bình đi đến trước một bước, vốn định nắm lấy ống tay áo của nàng, dặn dò một hai câu, nhưng lại sợ cử chỉ này chọc vào mắt a nương, nên chỉ đành gắng gượng mà nhịn xuống.
Khi Uyển Nhi bước đến cửa tẩm điện, dường như biết Thái Bình còn muốn nói điều gì, nàng quay đầu lại hơi hơi mỉm cười với Thái Bình, như lời an ủi.
Vào lúc này, Võ Hậu không muốn mạng nàng, coi như nàng đã qua được một ải, từ nay về sau có thể không cần gặp mặt riêng tư, liền không gặp, cho đến khi Võ Hậu tiêu đi nghi ngờ đối với các nàng.
Thái Bình mong mỏi nhìn theo Uyển Nhi, yên lặng gật đầu.
Uyển Nhi xoay người, nhanh chân đuổi theo Võ Hậu, mang Hồng Nhụy rời khỏi Thanh Huy Các.
Xuân Hạ nghĩ đến mà sợ cực kỳ, nàng mới vừa rồi gân cổ lên kêu một tiếng nhắc nhở kia, chỉ muốn cứu điện hạ cùng đại nhân, hiện nay cẩn thận nghĩ lại, chẳng may Võ Hậu nghe ra manh mối, đầu của nàng khẳng định phải chuyển nhà.
Nàng sờ sờ cổ mình, cuống quít đứng dậy đi vào trong điện, chuẩn bị hầu hạ Thái Bình.
Thái Bình thở phào nhẹ nhõm, “Xuân Hạ, bổn cung muốn tắm gội.”
“Vâng.” Xuân Hạ rời khỏi tẩm điện, không lâu sau liền mang các cung nhân đi đến, đem nước ấm đổ vào trong bồn tắm.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, Xuân Hạ tiến lên chuẩn bị hầu hạ Thái Bình cởi áo, Thái Bình lại phất tay ý bảo các nàng đều lui ra.
“Xuân Hạ, hôm nay bổn cung không mặc váy sam, đem viên khâm bào sam tới đây, đặt ở bên cạnh là được.”
“Vâng.”
Xuân Hạ ôm đến cho điện hạ một bộ viên khâm bào sam màu trắng bạc, đặt ở trên ghế đẩu cạnh bồn tắm, liền tuân mệnh rời khỏi tẩm điện.
Thái Bình chậm rãi cởi bỏ xiêm y, xiêm y trượt xuống ngực, từ ngực đi xuống, lưu lại một chuỗi dấu hôn đỏ tươi đẹp đẽ.
Như là mai đỏ do ai dụng tâm khắc hoạ, mỗi một đóa đều tươi rói ướt át.
Thái Bình vốn dĩ trắng nõn, những dấu hôn này nổi bật trên da, cực kỳ giống một bức tranh mai đỏ trong tuyết.
May mắn, không bị a nương nhìn thấy.
Thái Bình đi vào bồn tắm, tùy ý để nước ấm che đi những dấu hôn này, thời điểm dựa vào cạnh bồn tắm, lại thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Ấm áp thấm vào da thịt, cũng sấn đến những dấu hôn này tấm tắc sinh đau.
Uyển Nhi không giống Thái Bình, công chúa khi yêu đâu còn để ý nhiều như vậy, hận không thể lưu lại đầy dấu vết ở trên người Uyển Nhi.
Nhưng chính vì mấy ngụm hiếm hoi này, đã làm cho Thái Bình say đến mất hồn.
Nghĩ đến tối hôm qua Uyển Nhi mất khống chế, Thái Bình vừa thẹn vừa giận, nhịn không được vốc nước lên mặt, để chính mình bình tĩnh lại.
Nàng hoãn lại vài hơi, cuối cùng cũng dứt ra khỏi những cảm xúc nhiệt liệt kia.
Nàng còn có đại sự phải làm, như Uyển Nhi đã nói, bản danh sách kia không thể giao hoàn chỉnh, cũng không thể không giao.
Ít nhất, trước khi a nương quân lâm cửu thiên, nàng tuyệt đối không thể trở thành chướng ngại vật trên con đường của a nương.
Sau khi tắm gội, Thái Bình thay viên khâm bào sam, thắt chặt đai ngọc, dùng bộ dáng tiểu lang quân mang theo Xuân Hạ đến Đông Cung.
A nương trở về nhanh như thế, nói vậy phụ hoàng mấy ngày nữa cũng sẽ đến Trường An, nàng sẽ không có lý do gì lưu lại Đông Cung, cho nên nàng cần thiết phải nhanh chóng nắm được bản danh sách kia trong tay.
Cùng lúc đó, Võ Hậu mang Uyển Nhi về tới Tử Thần Điện.
Các cung nhân trong điện đang bận rộn thu xếp hành trang của Võ Hậu, Võ Hậu ngồi bên long án, không chờ lâu, liền có người đem tấu chương mà mấy ngày nay Thái Tử giám quốc phê duyệt dâng lên, để Võ Hậu kiểm duyệt một lần nữa.
Uyển Nhi cung kính đến gần bên long án, hành lễ nhất bái với Võ Hậu, liền bắt đầu căn cứ vào người dâng tấu chương để phân loại.
Bùi thị bưng đến một chén Cam Lộ, hầu hạ Võ Hậu uống.
Võ Hậu một bên uống, một bên đánh giá Uyển Nhi.
Tuổi còn nhỏ, thế nhưng có thể nghĩ đến góp lời Thái Bình phải chừng mực, xác thật là kẻ hữu dụng.
Chẳng lẽ thật sự là mình đã suy nghĩ nhiều? Nàng cùng Thái Bình thật ra chỉ là tri kỷ mà thôi, vẫn chưa có những tâm tư nữ tử thành duyệt đó?
Võ Hậu không thể không thừa nhận, nghi hoặc này đã trở thành tâm bệnh của nàng, không có thuốc chữa ngay lập tức.
Trừ phi…… ngày nào đó Thái Bình gả đi, có phu quân, có hài tử, khi đó Võ Hậu mới có thể chân chính buông xuống nghi kỵ này.
Uyển Nhi đã sớm cảm thấy ánh mắt khác thường của Võ Hậu, nàng cũng biết nếu lúc này lộ ra một tia mất tự nhiên, liền sẽ bị Võ Hậu phát hiện manh mối, một đòn đánh bại.
“Bẩm Thiên Hậu, tấu chương đã sửa sang xong rồi.” Uyển Nhi cung kính nhất bái, lui về sau một bước.
Trước đó lực chú ý của Võ Hậu đều đặt ở trên người Uyển Nhi, lúc này nhìn về long án, quả nhiên đã thu xếp thỏa đáng.
Nàng ừ nhẹ một tiếng, thuận miệng hỏi: “Uyển Nhi còn có chuyện gì muốn bẩm báo sao?”
Uyển Nhi quỳ xuống đất, không dám giấu giếm, “Còn có một chuyện.”
“Nói.” Võ Hậu mở ra một quyển tấu chương, nhìn một nửa đã nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với phê duyệt của Thái Tử.
“Điện hạ muốn nhân dịp mừng thọ của Thiên Hậu, đưa cho Thiên Hậu một phần lễ vật.” Uyển Nhi trực tiếp nói ra, nàng lường trước Võ Du Kỵ khẳng định sẽ không che giấu chuyện Tết Thượng Nguyên cho Thái Bình.
Võ Hậu đã biết được việc này, cười như không cười hỏi: “Ngươi hẳn đã đáp ứng với Thái Bình, việc này phải bảo mật cho nàng, để nàng tặng cho bổn cung một kinh hỉ.” Ánh mắt Võ Hậu dừng ở trên mặt Uyển Nhi, “Hiện giờ ngươi báo cáo với bổn cung việc này, có tính là thất hứa không?”
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Thần không dám giấu giếm Thiên Hậu, chuyện tình nên tấu, lễ vật thì không thể dâng lên, cũng coi như là vì điện hạ giữ lại kinh hỉ, hẳn là…… không coi như thất hứa.” Những lời cuối cùng, nàng ra vẻ như đang hỏi ý Võ Hậu.
Võ Hậu lại nở nụ cười, “Trung nghĩa song toàn, xác thật đáp rất hay.”
Uyển Nhi ra vẻ sợ hãi, cúi đầu xuống.
“Đứng lên đi.” Võ Hậu biết nàng còn sợ hãi cái gì, “Việc hôm nay, xác thật bổn cung đã trách lầm ngươi.” Vừa ban ơn vừa ra oai, từ trước đến nay là thủ đoạn dùng người tốt nhất.
Uyển Nhi nghe lời đứng dậy, “Là thần xử sự không đúng, Thiên Hậu hẳn nên trách phạt.”
“Phạt ngươi?” Võ Hậu ý vị sâu xa mà cong khóe môi, “Ở trong lòng Thái Bình, ngươi chính là lương thần mà nàng coi trọng, nếu bổn cung vô cớ trách phạt ngươi, sợ là Thái Bình sẽ oán giận a nương như ta, không phân xanh đỏ đen trắng.”
Uyển Nhi vội la lên: “Thần không dám!”
“Chuyện ngươi làm vì Thái Bình, làm vì bổn cung, bổn cung đều nhớ rõ, ngày nào đó nếu trời toại lòng người, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.” Đây là một lần cuối cùng Võ Hậu cảnh cáo Uyển Nhi, “Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được một đạo lý.” Trong giọng nói của nàng đột nhiên nhiều thêm một tia sắc bén, “Thiên gia ban ân sủng cho ngươi, là ngươi xứng đáng có, vọng tưởng ân sủng không nên có, là ngươi đi quá giới hạn, người trước được hưởng vinh hoa phú quý, người sau……”
“Lập tức xử trảm!” Uyển Nhi không đợi Võ Hậu nói xong, liền nói ra lý giải của mình, “Đi quá giới hạn, cùng tội với mưu phản.”
Võ Hậu lại cười lần nữa, duỗi tay nhéo một cái lên gò má Uyển Nhi, “Hiểu là tốt.”
Tay Võ Hậu không nhẹ không nặng, Uyển Nhi biết đây là Võ Hậu gõ chuông cảnh báo, nàng càng biết Võ Hậu muốn nghe lời nói kiên định gì.
Nàng liền thu liễm một chút sợ hãi, đón nhận đôi mắt có ý cười của Võ Hậu, cười nói: “Thiên Hậu như nhật nguyệt, thần chỉ nghĩ đi theo ánh sáng, chính mắt nhìn thấy một giang sơn thịnh thế.”
Võ Hậu nghe được cao hứng, đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn một chức quan cao nhất sao?”
“Sĩ tử trong thiên hạ, ai