Bùi thị chờ ở ngoài tẩm điện nhìn rõ ràng khuôn mặt công chúa, vội vàng tiến lên hành lễ.
Thái Bình xua tay ý bảo nàng ta chớ có lên tiếng, liền lẳng lặng mà đứng ở ngoài điện, tĩnh chờ a nương tỉnh dậy.
Bùi thị lo lắng công chúa ở bên ngoài đông lạnh, liền ôm áo ấm tới, che lại cho công chúa, thấp giọng nói: “Lúc này Thiên Hậu đã ngủ say, sợ là hơn một canh giờ mới có thể tỉnh, nếu không điện hạ đến chính điện nghỉ ngơi một lát?”
“Bổn cung chờ là được, không có việc gì.” Thái Bình gom lại áo ấm trên người, ở bên ngoài chờ nửa đêm với vào trong điện chờ nửa đêm, phân lượng ở trong lòng a nương sẽ hoàn toàn bất đồng.
Bùi thị không tiện khuyên tiếp, lại cầm bình giữ ấm tới, để công chúa ôm sưởi ấm.
Qua giờ Dần, trong điện cuối cùng đã vang lên thanh âm của Võ Hậu.
“Bùi thị.”
“Có nô tỳ.”
Bùi thị mở cửa điện, ý bảo Thái Bình cùng nhau đi vào.
Nàng lập tức đi đến chỗ đèn cung đình, lấy ra mồi lửa thổi lên, thắp sáng đèn cung đình, chiếu sáng toàn bộ tẩm điện.
Võ Hậu chờ không thấy Bùi thị đến gần, lại chờ được một kẻ mặc áo giáp tiến vào, lập tức cảnh giác mà hung hăng trừng Thái Bình, quát lên: “Làm càn!”
“A nương, là con!” Thái Bình biết đã dọa a nương, vội vàng quỳ xuống bên giường, giương miệng cười với Võ Hậu, “Đừng sợ.”
Võ Hậu không vui mà nhéo lên mặt Thái Bình một cái, “Con muốn hù chết a nương sao?”
“A nương phải sống lâu trăm tuổi, là con đường đột, xin a nương trách phạt.” Thái Bình nói xong dập đầu, lại nghiêng mặt gối lên đầu gối Võ Hậu, “Con có chuyện quan trọng muốn thương lượng với a nương.”
“Chuyện âm thầm điều tra phe phái quan viên Lạc Dương à?” Võ Hậu chỉ cần nghĩ một chút, liền biết ý đồ khi đến đây của Thái Bình là gì.
Thái Bình kinh ngạc chớp mắt, “A nương cũng biết!”
“Nếu a nương không biết, con có thể tra được nhiều như vậy?” Võ Hậu khẽ xoa gương mặt của Thái Bình, chỉ cảm thấy mặt đứa nhỏ này đều lạnh lẽo, cũng không biết đứng ở bên ngoài bao lâu, “Con vẫn luôn chờ a nương ở bên ngoài?”
Thái Bình gật đầu, “Sợ quấy rầy a nương nghỉ ngơi, con vẫn luôn chờ a nương.”
“Bị lạnh cóng phải làm sao bây giờ?” Võ Hậu đau lòng mà than một tiếng, nhìn về Bùi thị, “Bùi thị, ngươi cũng không mời công chúa đến chính điện nghỉ ngơi sao?”
“Nô tỳ biết tội.” Bùi thị không dám giải thích, chỉ đành nhận tội trước.
Thái Bình cười nói: “A nương đừng trách Bùi thị, là con không muốn đi.”
Võ Hậu nhíu mày, chỉ phất tay áo ra hiệu Bùi thị lui ra.
Thái Bình phủ lên mu bàn tay Võ Hậu, “Con khó có được cơ hội trực đêm cho a nương, sao có thể bỏ lỡ?” Nàng nghiêng đầu nhìn Võ Hậu, ánh mắt sáng ngời, thiên chân cùng trong vắt giống y như lúc trước.
Võ Hậu nghe được trong tim ấm áp, bất đắc dĩ nói: “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy.”
“A nương nói không được, con sẽ không làm.” Thái Bình cười khẽ, quay lại đề tài, “Đêm nay con tới đây, chỉ muốn hỏi a nương một chút, phần danh sách mà con tra được kia, có thể trình cho phụ hoàng không?”
Võ Hậu cười nhạt, nàng để cho Thái Bình tra được, kỳ thật trong lòng Lý Trị cũng rõ ràng.
Dù sao Lạc Dương từ trước đến nay không chỉ có một mình Võ Hậu nắm giữ, là Võ Hậu và Lý Trị cùng điều hành.
Những năm đó, thế gia lũng đoạn triều đình, cho dù Lý Trị là Thiên Tử cao quý, có đôi khi hành sự cũng không thể tùy tâm tùy ý.
Thế gia trăm năm, rắc rối khó gỡ, liên lụy lẫn nhau, đụng đến một thì kéo theo ba, muốn đối phó ai cũng đều rất khó để giải quyết.
Nguyên nhân chính là vì như thế, khi đó Lý Trị cùng Mị Nương mới có thể tâm đầu ý hợp, một bên bắt đầu dùng hàn lâm, một bên cắt giảm thế gia, thế lực Quan Lũng ăn sâu bén rễ ở Trường An, cho nên hắn cùng nàng mới có thể tìm mọi cách mà điều hành Đông Đô Lạc Dương, mới có Lạc Dương phồn hoa như hôm nay.
“Phần danh sách này cứ việc trình cho phụ hoàng của con ngự lãm.” Ánh mắt Võ Hậu bỗng nhiên trở nên có chút xa xăm, “Nếu nhàn hạ, đến bồi phụ hoàng con nhiều hơn.” Dường như biết Thái Bình muốn hỏi nguyên nhân, nàng trực tiếp chỉ ra, “Ngự y nói, hắn nhiễm phong tật nhiều năm, đã tổn thương gốc rễ, hiện giờ dùng thuốc cùng kim châm cũng không cứu được.”
Thái Bình giật mình tại chỗ, kỳ thật nàng đã sớm biết kết quả như vậy, nhưng lại phải trải qua một đời, nói nửa điểm không khổ sở, là nói dối.
“A nương vẫn luôn ép xuống tin tức này.” Võ Hậu cũng không biết Lý Trị còn có thể bồi nàng đi bao lâu, hai người hợp tác nửa đời, lại âm thầm đấu đá nửa đời, là người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình, sắp phải tử biệt, làm sao nửa điểm cũng không động dung?
“Hắn muốn cái gì, con cứ đáp ứng hắn cái đó.” Ngữ khí của Võ Hậu bỗng nhiên trầm xuống, “Kể cả hắn đã tuyển được phò mã cho con, dù có không thích, con cũng phải đồng ý.”
Thái Bình khó hiểu, “Nhưng mà a nương……”
“Đột Quyết mấy năm nay vẫn luôn tập kích quấy rối ở Tây Bắc, năm trước bởi vì thỉnh hôn không được, Thổ Phiên cũng ngo ngoe rục rịch, mật thám hồi báo, bọn họ vì khai chiến mà đã chuẩn bị rất lâu, năm nay nhất định sẽ bắt đầu chiến sự.” Chuyện Võ Hậu lo lắng nhất cũng không chỉ như vậy, “Thái Tử tầm thường, còn phải học thêm mấy năm, mới có thể thay đổi.
Nếu mà……” Thanh âm Võ Hậu khàn khàn, “Ngay lúc này bệ hạ xảy ra chuyện, quân vương mới lên ngôi không có cách ổn định triều cục, đây là nội ưu, ngoại địch nhân cơ hội xâm nhập, đó là hoạ ngoại xâm.
Ta cùng phụ hoàng của con làm cả đời, mới có Đại Đường phồn vinh như bây giờ, hắn luyến tiếc, ta cũng không nỡ huỷ hoại tâm huyết nửa đời.”
Thái Bình nhịn lại lời nói, kỳ thật năm nay còn có hoạn nạn lớn hơn nữa, đó là hạn hán ở Quan Trung, lũ lụt ở Lạc Dương.
Những việc này thêm vào, đủ để cho lòng phụ hoàng cùng mẫu hậu tràn đầy lo âu.
Nếu ngay lúc này nàng còn bướng bỉnh chuyện hôn sự, sẽ chỉ làm Nhị Thánh cảm thấy nàng không hiểu chuyện hồ nháo.
Nàng làm công chúa Đại Đường, cũng không có quyền lựa chọn phò mã cho mình, Nhị Thánh có thể bảo vệ nàng, không để nàng gả đến Thổ Phiên, đã là ân sủng lớn nhất.
“Vâng.” Thái Bình chỉ cảm thấy ngây dại.
Võ Hậu cảm khái nói: “Thái Bình, ổn định đại cục, mới có ngày sau.
A nương vẫn luôn muốn để Du Kỵ làm phò mã của con, không đơn thuần chỉ vì hắn họ Võ, còn bởi vì hắn trời sinh chất phác, ngày nào đó nếu con có thể làm chủ Đông Cung, phu lang tuyệt đối không thể là kẻ có dã tâm, con hiểu không?”
Thái Bình gật đầu.
“Phụ hoàng chọn phò mã cho con, nếu như không thích, về sau a nương sẽ tìm cơ hội giúp con giải quyết.” Võ Hậu yên lặng nhìn Thái Bình, “Là quân vương, hai chữ chân tình chính là lưỡi dao sắc bén, hơi vô ý, không chỉ lật đổ giang sơn của con, còn sẽ lấy mạng con.
Đợi ngày nào đó con thật sự đi lên vị trí kia, nếu con có lang quân mà mình thích, chỉ có thể sung làm diện thủ, không thể phong làm hoàng phu, nhớ kỹ những lời hôm nay a nương nói với con.”
Thái Bình siết chặt tay đã lâu, mong muốn của nàng chưa bao giờ là lang quân gì, mà là vị Cân Quắc Tể Tướng kiêu hãnh đứng đầu bách quan, Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng lời nói của Võ Hậu giống như băng nhọn, xé rách khát khao của nàng, cũng đánh nát thiên chân của nàng.
Nếu nàng không thể quân lâm thiên hạ, liền không thể cho Uyển Nhi thái bình trường an chân chính, nhưng nếu muốn quân lâm thiên hạ, nàng nhất định phải dẫm đạp lên bụi gai mà đi, có một số việc không thể tránh né sẽ thương tổn đến Uyển Nhi.
Tồn tại, mới có sau này.
Sáu chữ vô cùng đơn giản, đối với Thái Bình là lăng trì, với Uyển Nhi cũng như vậy.
Vô Gian địa ngục, sớm đã không còn bờ để quay đầu.
Võ Hậu nhìn thấy hốc mắt Thái Bình đỏ lên, yêu thương mà sờ sờ gáy nàng, “Thế nhân đều biết quân vương cao cao tại thượng, được muôn dân phụng dưỡng, nhưng muốn thành quân vương, phải có hy sinh, thiên hạ không có thứ gì đạt được mà không phải bỏ ra.” Phát hiện nước mắt Thái Bình lăn xuống, Võ Hậu càng đau lòng, ôn nhu trấn an: “Thái Bình đừng sợ, có a nương bồi con mà.”
Lời nói như vậy, Thái Bình biết Uyển Nhi cũng sẽ nói.
Nàng cũng không sợ, nàng chỉ khổ sở, gả cho người không yêu, khổ một, tổn thương người mình yêu, khổ hai.
Thời điểm trời gần sáng, Thái Bình rời khỏi tẩm điện của Võ Hậu, khi trở lại Lưu Bôi Điện, Xuân Hạ lo lắng đề phòng đợi cả đêm vội vàng bưng nước ấm đến, hầu hạ công chúa cởi giáp thay quần áo.
Thái Bình ngồi ở chỗ kia, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Xuân Hạ vắt khô khăn, hai tay dâng lên, “Điện hạ, trước lau một chút.”
Thái Bình đờ đẫn tiếp nhận khăn, đắp ở trên mặt hít sâu một hơi, mặc dù hơi nóng thấm vào, nàng cũng cảm thấy trong tim lạnh buốt.
“Điện hạ đây là…… làm sao vậy?” Xuân Hạ nhỏ giọng hỏi.
Thái Bình lấy khăn xuống, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Lời ngươi nói, bổn cung đã giúp ngươi chuyển lời.”
“A?” Xuân Hạ không nghĩ tới công chúa vẫn nhớ rõ việc này.
Thái Bình gượng cười, “Hồng Nhụy nói, nàng cũng nhớ ngươi.” Tương lai của nàng cùng Uyển Nhi đều là chông gai, nhưng nàng vẫn hy vọng Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy có thể có quả ngọt.
Trong lòng Xuân Hạ tuy vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy công chúa có tâm sự.
“Bổn cung đi ngủ một lát, chờ tỉnh dậy, còn phải đến thỉnh an phụ hoàng.” Thái Bình vội vàng buông khăn xuống, sau khi cởi bỏ áo giáp, liền chui vào trong chăn, nghiêng người đưa lưng về phía Xuân Hạ, làm như ngủ rồi, vẫn không nhúc nhích.
Xuân Hạ không dám hỏi nhiều, liền chỉ có thể lẳng lặng mà bồi.
Sau khi Thiên Tử Lý Trị nghỉ ngơi một đêm ở Huy Du Điện, tinh thần tốt hơn rất nhiều, hắn hạ mệnh Lễ Bộ tiếp tục chuẩn bị phong thiện Tung Sơn, muốn chờ đến tháng ba tuyết đã tan đi gần hết, lại đến Tung Sơn.
Chủ ý vốn dĩ của hắn là vừa đến Lạc Dương, liền định xong hôn sự cho Thái Bình.
Nhưng trên đường từ Trường An đến Lạc Dương, hắn vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, tuy rằng các ngự y đều nói tĩnh dưỡng nhiều hơn, long thể liền có thể hồi phục, nhưng càng đến gần cuối đời, càng không cam lòng, cũng càng rõ ràng.
Cho dù hắn hạ chỉ để Tiết Thiệu lấy công chúa thì như thế nào? Khi hắn về trời, với bản lĩnh của Mị Nương, vẫn có thể cho Võ Du Kỵ thay thế, ngược lại sẽ làm Tiết Thiệu bỏ mạng.
Tiết Thiệu là huyết mạch của Thành Dương công chúa, sao hắn có thể để Tiết Thiệu trở thành vật hi sinh như vậy.
Cho nên, ở trên giường bệnh ngẫm nghĩ mãi, Lý Trị cảm thấy tốt nhất vẫn là tìm cho Thái Bình một phò mã mà Mị Nương không dám động vào.
“Nhi tử dưới gối Bùi Hành Kiệm đều có hôn phối rồi sao?” Người Lý Trị nghĩ đến đầu tiên chính là Bùi Hành Kiệm.
Năm đó Lý Trị muốn lập Mị Nương