Dịch Phàm biết mình yêu Yến Thư.
Từ khi bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, anh đã thích cô, sẵn sàng vì cô chống đỡ cả bầu trời.
Nhưng càng lớn, anh càng nhận ra sự cách biệt không thể san bằng giữa họ, vậy nên anh vẫn luôn từ chối một cách kín đáo.
Trong lòng như có một ác quỷ đang cố dụ dỗ anh, đốc thúc anh muốn cô, nhưng lí trí nói cho anh biết không thể làm vậy.
Lau khô mặt, Dịch Phàm trở về phòng và nằm xuống, mắt vẫn mở lom lom nhìn trần nhà.
Lúc ấy, giường bên kia đột nhiên phát ra âm thanh kẽo kẹt, có tiếng thở dài rất khẽ vang lên:
“Dịch Phàm, cậu gần đây làm sao thế? Đừng nói với tôi là vì chuyện tình cảm nhé?”
“...”
“Tôi nói cậu nghe, người ở đây ai cũng biết tiểu thư thích cậu, cậu mà còn không nắm bắt thì sẽ bị người khác cướp đi đấy.”
Dịch Phàm cảm giác hơi thở của mình trở nên nặng nề:
“Nếu là cậu, cậu dám không?”
Anh chỉ nghe đối phương cười bảo:
“Ha ha, nói thật, đặt trường hợp là tôi thì tôi cũng không dám đâu! Tôi chỉ là một tên vệ sĩ quèn thôi, cậu cũng biết tôi và cậu giống nhau mà, từ khi sinh ra đã thiệt thòi hơn so với người khác.
Nếu không phải được nhặt trên đường cái về thì tôi đã phải làm ăn mày lưu lạc khắp nơi trên phố rồi, làm sao có thể ngủ trong chăn ấm nệm êm chứ?”
Câu nói kia như đang bộc bạch thay cho Dịch Phàm, anh khép mắt lại, đặt một tay lên trán suy nghĩ.
Lát sau, Lâm Tinh lại ngóc đầu dậy gọi:
“Này, Phàm, cậu không định đi tìm cha mẹ ruột của mình à?”
Dịch Phàm cũng khó mà ngủ nổi, hỏi lại:
“Tìm làm gì?”
“Thì có gia đình vẫn hơn mồ côi chứ? Nam Cung gia là thế lực mạnh mẽ nhất vùng, với quan hệ của cậu và tiểu thư, chắc hẳn có thể nhờ cô ấy tìm gia đình giúp mà.”
“Đã mười mấy năm trôi qua, muốn tìm không dễ như vậy.”
Quan trọng là Dịch Phàm nhớ rõ chính mẹ anh đã bỏ rơi anh, trước kia không phải chưa từng có người hỏi anh về chuyện này.
Nhưng anh chỉ đáp, không muốn gặp lại gia đình nữa.
Lúc bị đuổi khỏi nhà, anh mới mấy tuổi, theo người khác ăn xin ở bên đường thì may mắn được một ông chú tốt bụng đưa về Nam Cung gia.
Đối với chuyện tìm lại gia đình, anh không có hứng thú lắm, bởi vì cuộc sống bây giờ đã rất trọn vẹn.
Nhưng Lâm Tinh thì vô cùng hồ hởi bảo:
“Tôi định sẽ xin mấy chú tìm giúp.”
“Tùy cậu.” Dịch Phàm không nói nhiều nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, anh dậy sớm tập thể dục và chạy bộ mấy vòng quanh Nam Cung gia rồi trở về phòng tắm rửa.
Lâm Tinh không biết ở đâu nhào ra chỗ anh và nói:
“Tôi nói với mấy chú rồi.”
“Nói cái gì?” Anh vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi.
“Tôi bảo với họ là chúng ta muốn tìm lại gia đình.”
“Tôi đã bảo không cần.”
Lông mày Dịch Phàm hơi nhíu, sau đó anh không quan tâm tới vẻ mặt phấn khích của Lâm Tinh mà thay quần áo và đến đón Yến Thư, đưa cô đi học.
Khoảnh khắc