Sáu người, bao gồm ba nam ba nữ cùng nhau vác ba lô lọ mọ đi vào trong rừng.
Nơi này cũng không phải hoang sơ như họ nghĩ, mà có rất nhiều con đường đã được dọn sạch cỏ từ lâu.
Yến Thư còn chẳng rõ sao anh hai phải mua đất khắp nơi như vậy, chắc là muốn đầu tư gì đó.
Patrick cầm một tờ bản đồ có đánh dấu đơn giản đường đi, ở phía trước dẫn đường cho họ.
Hắn từng đi leo núi, vượt rừng, khả năng quan sát tương đối nhạy bén nên không sợ bị lạc.
Thấy hắn ra dáng người đứng đầu như thế, Ninh Khả Điềm trêu:
“Nhà địa lý học Patrick, cậu nói xem bao lâu nữa thì đến nơi cắm trại vậy?”
Patrick ngoái đầu nhìn cả bọn, hừ một tiếng:
“Vừa mới xuất phát mà hỏi cái gì? Tôi đâu phải thổ địa nơi này!”
“Ái chà, sao cộc cằn với tôi quá vậy nè?” Ninh Khả Điềm nhoẻn miệng cười, cảm thấy cái tên này rất đáng yêu.
Trong nhóm, cô gái duy nhất có vẻ kiệm lời và ngoan ngoãn, lúc đi đường không than vãn gì, nhưng khi họ dừng lại nghỉ ngơi ở một bãi trống, mọi người mới phát hiện mặt mũi cô nàng trắng bệch.
Yến Thư quan tâm đưa tới một chai nước:
“Sao vậy? Cậu không khỏe à?”
Người này là bạn của bạn Ninh Khả Điềm, tên Sở Nhạc, lần đầu tiên tiếp xúc đã tạo cho người khác cảm giác rất mảnh mai yếu đuối, đi lâu như vậy quả thật khiến cô nàng chịu không nổi.
Ninh Khả Điềm vội gọi cậu bạn của mình qua, nhỏ giọng hỏi:
“Bạn của ông bị bệnh gì hay sao? Trông dáng vẻ kia như thể sắp ngất đến nơi.
Tôi đã nói trước là đi thám hiểm rồi, nên chọn người có sức khỏe tốt một chút chứ?”
“Xin lỗi, tôi cũng đâu biết cô ấy yếu như thế! Tôi giải thích kỹ càng lắm rồi, là do cô ấy muốn đi cùng… Do có Patrick....” Cậu ta ngập ngừng.
Ninh Khả Điềm thở dài một hơi, cũng chẳng còn cách nào khác.
truyện tiên hiệp hay
Tiết trời mùa thu tương đối mát mẻ, lại ở trong rừng nhiều cây cối nên họ thấy rất thoải mái.
Khi cả bọn tìm được đến một bãi đất trống gần con suối lớn để cắm trại, Sở Nhạc đã thở không ra hơi, nằm dài trên lưng Patrick để cậu ta cõng.
Vốn trong nhóm có ba chàng trai, thay phiên nhau cõng là được, nhưng cô nàng leo lên lưng Patrick xong thì gọi thế nào cũng không tỉnh, hai tay thì bám chặt vào cổ Patrick.
Cả đám dừng lại dọn dẹp, dựng trại, nghỉ ngơi rồi có hai người muốn xuống suối xem có cá hay không.
Patrick mệt thở không ra hơi, thả Sở Nhạc qua một bên, sau đó gọi Yến Thư:
“Này, cho tôi miếng nước!”
“Cậu không mang à?”
“Không.”
Đi chơi mà không cầm nước lọc theo, tên này cẩu thả thật.
Yến Thư vừa mới thò tay vào ba lô của mình liền nghe được giọng nói ngọt ngào của Sở Nhạc vang lên:
“Tớ có nè, Patrick, cảm ơn vì đã cõng tớ nha.”
Ninh Khả Điềm trực tiếp bị cái kiểu nói chuyện ngọt lịm của cô ta dọa cho nổi gai ốc.
Má nó, thằng bạn ngu ngốc của cô tìm đâu ra cái con mụ trà xanh này thế hả? Ninh Khả Điềm nói nhỏ với Yến Thư:
“Cô nàng đó còn ra dáng tiểu thư hơn cậu