Đối với vấn đề này, Dịch Phàm luôn trước sau như một:
“Anh không quan trọng chuyện tìm lại gia đình nữa, có thể quên thì quên đi.”
“Vậy à…”
Yến Thư thấy anh ghét bỏ họ thế thì trong lòng có chút xót xa, quá khứ anh phải trải qua chuyện gì mới khiến anh từ luôn cả cha mẹ mình như thế, không còn cần họ nữa.
Cô vốn muốn cho anh biết sự thật này, nhưng anh nói không cần, vậy thì thôi.
Mi mắt cô rũ xuống, biểu tình hơi thất vọng.
Dịch Phìm nhìn ra tấm lòng của cô, đưa tay sờ tóc cô rồi nói:
“Cảm ơn em.”
“Anh không muốn tìm về gia đình cũng được, nhưng sau này anh đừng tự ti nữa nhé? Trong lòng em, anh cực kỳ cực kỳ đặc biệt và cực kỳ giỏi.”
Ngẩng đầu, cô nhìn thấy Dịch Phàm đang mỉm cười, trong mắt anh là sự ấm áp vô hạn.
Dù anh không nói, nhưng sau hôm nay, chắc hẳn anh sẽ không còn trốn tránh tình cảm của bản thân nữa rồi.
…
Sân bay quốc tế thành phố S, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp yêu kiều đi giữa sự bảo hộ của hai vệ sĩ cao lớn, dáng vẻ vội vàng rời khỏi đó.
Lên xe, bà liền gọi điện thoại ra ngoài và chất vấn:
“Sao đến giờ vẫn chưa bắt được thằng nhóc đó, các người nhận tiền rồi làm việc như thế à?”
“Doãn phu nhân thông cảm, thằng nhóc kia làm việc cho Nam Cung gia, lần trước còn đi cùng Nam Cung tiểu thư, chúng tôi suýt chút nữa bị bứng cả gốc rễ lên vì dám gây nguy hiểm cho cô gái đó, bây giờ thật sự rất khốn đốn!”
Đối với sự việc lần này, bà Doãn vô cùng không hài lòng:
“Câm miệng! Cút hết đi!”
Bà ta tức giận ngắt máy rồi gọi cho anh họ của mình.
Một người làm trong quân đội, một thượng tá có quyền hành không nhỏ và vừa vặn sống ở thành phố S.
Khi đối phương vừa nghe máy, bà đã nói nhanh:
“Em về rồi.”
“Về? Về đâu?”
“Em đang trên đường đến chỗ Patrick, anh có thời gian không, giúp em làm một việc quan trọng.”
“Có, em nói đi.”
“Chờ một lát về đến nơi em sẽ gọi lại cho anh.” Bà Doãn ngước mắt nhìn tài xế, trong xe còn có cả vệ sĩ, không tiện cho bà nói ra kế hoạch của bản thân.
Đèn đóm bên ngoài sáng trưng, thành phố về đêm vô cùng tráng lệ.
Ánh sáng rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng chiếu rọi xung quanh, khuôn mặt bà Doãn thấp thoáng nét dữ tợn.
Patrick nhận được tin mẹ mình cũng về nước thì sốt sắng ra đón.
Trước đây mỗi lần muốn bà về không biết phải dùng bao nhiêu thứ dụ dỗ, bây giờ con người ghét cay ghét đắng thành phố S đã chủ động trở lại.
Trong phòng riêng, bà Doãn không ngừng nói về chuyện của Dịch Phàm, kể hết tất cả cho anh của mình nghe.
“Anh cảm thấy làm vậy không ổn lắm.”
Trước lời từ chối kín kẽ của anh họ, bà Doãn khóc lóc:
“Anh nhẫn tâm để em và cháu của anh bị thằng nhóc đó cướp hết mọi thứ hay sao?”
Bà Doãn dây dưa không dứt, liên tiếp kể khổ rồi dọa sẽ tự tử nếu anh họ không giúp, khiến ông mềm lòng:
“Được rồi.”
“Cảm