Mang theo tâm trạng lo lắng ngồi vào bàn ăn, Yến Thư thật sự không ăn được gì cả.
Dù ba mẹ ngồi bên cạnh, cô nên vui mới phải, nhưng cảm giác bồn chồn thấp thỏm cứ bủa vây lấy cô.
Vừa rồi cô còn hăng hái bao nhiêu, hiện tại ỉu xìu ỉu xịu bấy nhiêu.
Mộc Thuần nhìn ra tâm sự trong lòng con gái, đánh mắt nhìn chồng một cái ý bảo ông mau nghĩ cách, sau đó mới lên tiếng hỏi:
“Mẹ đi lâu như thế, con ở nhà có chuyện gì vui muốn kể cho mẹ không?”
Câu hỏi này khiến Yến Thư sực tỉnh, bàn tay đang đặt trên đùi siết chặt lại.
Mẹ vừa về, cô không hỏi thăm bà mà nghĩ linh tinh gì vậy chứ? Để làm dịu không khí căng thẳng trên bàn ăn, cô cười nói:
“Con… có bạn trai rồi ạ.”
“Phụt… Khụ khụ…” Phi Vũ ho hai tiếng liền, dọa cả nhà giật nảy mình.
Con gái bảo bối có bạn trai rồi? Vậy chắc chắn là thằng nhóc Dịch Phàm! Mặc dù không nói, nhưng ông biết thừa cục cưng nhà mình thích ai, hơn nữa giấy làm sao gói được lửa, bọn chúng ở gần nhau ánh mắt luôn rất tình cảm, người ngoài nhìn không ra, ông cũng vậy sao? Tất nhiên là ông biết.
Dẫu vậy, khi con gái chính miệng thừa nhận chuyện này, ông bị sốc tâm lý nhè nhẹ.
Nhắc đến Dịch Phàm, Phi Vũ hỏi con trai Nam Cung Lân:
“Anh trai con với thằng nhóc kia đâu rồi?”
“Anh ấy đang bận chút chuyện, chắc là không về kịp đâu ba.” Nam Cung Lân bình tĩnh đáp.
“Dịch Phàm cũng đi cùng anh hai…”
Khi họ đang bàn về chuyện vắng mặt của hai người này, ở bên ngoài vang lên tiếng động cơ motor có chút lớn, nghe thấy, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Nam Cung Cảnh bước vào nhà, mái tóc đỏ đặc trưng đã biến thành màu đen từ lúc nào.
Nếu hắn không mở miệng nói chuyện, vậy người khác khó lòng nhìn ra điểm khác biệt giữa hắn và Nam Cung Lân.
Sinh đôi mà, ngoại trừ tính