Nhà tù cạnh biên giới được xây dựng như một tòa tháp ba tầng, tầng thấp nhất ở dưới lòng đất là dành riêng cho các tội phạm nguy hiểm nhất.
Dịch Phàm bị còng tay và ép xuống khu vực này, chỉ vì anh được một thượng tá “đặc biệt chú ý”.
Anh hiểu ra lần này chắc chắn là mẹ anh ra tay.
Về phần lý do, sau khi nghe nói mình có một đứa em tên Patrick, anh đại khái có thể hiểu được rồi, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi mình không phải con ruột của mẹ.
Mang theo rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, tâm trạng của Dịch Phàm trở nên u ám, vẻ mặt không tốt chút nào.
Nơi này, tất cả những tù nhân mới vào đều sẽ chịu một trận đòn từ ma cũ, đó là “luật” dùng để hạ mã uy của người mới.
Không giống như trước đó, Dịch Phàm khó có thể phản kháng được, bởi đến lúc bị đưa vào trong tù, anh vẫn bị còng tay.
Ngẩng đầu lên, Dịch Phàm nhìn thấy hơn mười tù nhân trong phòng giam đều đi về phía mình.
Anh cắn răng chịu đựng, tự nhủ cho dù có đau đớn thế nào cũng không được gục xuống.
Nhất định sẽ có cách để trở về! Anh phải quay lại, Yến Thư nhất định đang rất lo lắng.
Âm thanh đấm đá không ngừng vang lên trong căn phòng cũ kỹ bẩn thỉu, Dịch Phàm oằn mình dưới đất ôm chặt lấy đầu, bảo vệ phần quan trọng nhất trên cơ thể.
…
Lúc này, Nam Cung gia vẫn ráo riết tìm kiếm nhưng chưa thấy tin tức của Dịch Phàm.
Yến Thư đã nhịn ăn cả ngày, vẫn ngồi thừ người bên cửa sổ ngóng trông sẽ có ai đó trở lại báo tin, chỉ là cô chờ đợi mãi, chẳng đợi được gì cả.
“Tiểu thư, cô không thể như vậy được, phải ăn cơm mới có sức để chờ cậu Phàm về chứ?” Người giúp việc đau lòng khuyên nhủ.
Yến Thư biết phải chăm sóc bản thân cho tốt, nhưng cơm nước vào miệng nhạt toẹt, làm cách nào cũng không nuốt trôi được.
Hai tay cô nâng niu một con gấu bông nhỏ đã cũ và sờn, nó là thứ mà Dịch Phàm từng mua cho cô khi còn nhỏ, cô vẫn luôn cất cẩn thận trong hộp, hiện tại không thấy anh, cô chỉ còn cách mang nó ra an ủi chính mình.
Vì chuyện này, cô đã khóc suốt đêm, ba cùng anh hai đang gấp rút cử người đi tìm.
Cô tin chắc họ sẽ tìm được, song, chờ đợi trong lo lắng khiến tất cả sức lực của cô như bị rút đi hết.
Cô nhớ anh, chỉ mới hai ngày mà tưởng chừng như đã rất lâu rồi.
Họ chưa từng tách nhau ra như vậy, cho dù có những lúc giận dỗi, ít nhất cô vẫn biết anh bình an, bây giờ thì không…
Lúc này, sau lưng Yến Thư có tiếng bước chân khe khẽ.
Nam Cung phu nhân tiến tới gần, nhẹ nhàng đặt tay lên tóc con gái.
“Con định như vậy đến khi nào?”
“Mẹ…” Yến Thư ngẩng đầu lên, giọng run rẩy, nước mắt đảo quanh.
“Con sợ lắm.”
Lỡ như Dịch Phàm xảy ra chuyện thì cô phải làm sao đây? Cô chỉ vừa mới tỏ tình thành công, chỉ vừa mới khiến anh mở lòng với mình, sao ông trời có thể đối xử với cô như thế chứ?
Cô ngồi trên giường, quay sang ôm chặt mẹ rồi nức nở thành tiếng:
“Mẹ nói ba đưa anh ấy