Bên ngoài cửa phòng bệnh, Doãn Thế Văn đứng im lặng tựa lưng vào tường, nghe tiếng vợ đập phá, ông lại không có một chút cảm xúc nào.
Đối với bà, tiền của ông dường như quan trọng hơn cả việc ông còn yêu mối tình đầu.
Hành lang dài rộng vắng bóng người, tiếng bước chân lộp cộp khiến Doãn Thế Văn chú ý.
Ông ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai đã trưởng thành.
Bởi vì ông có một nửa dòng máu là lai, nên khuôn mặt Patrick cũng có sự hòa trộn giữa văn hóa phương Tây và phương Đông.
Phải nói, thằng bé thật ra cũng rất xuất sắc, nhưng ông không thể để công ty lại cho nó.
“Ba đến thăm mẹ à?” Patrick nhàn nhạt hỏi, thái độ không gay gắt cũng không quá xa cách.
“Ừ, bác sĩ nói sao?”
“Bệnh tình của mẹ vốn có thể chữa khỏi, nhưng vì tâm trạng thay đổi thất thường, ảnh hưởng điều trị, đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất.”
“Vậy là…” Tim Doãn Thế Văn chệch mất một nhịp, cả người lạnh toát.
“Sẽ bại liệt hoàn toàn.”
Không phải chết, nhưng so với chết còn đáng sợ hơn.
Tai biến mạch máu não khiến sức khỏe của bà Doãn yếu dần, ban đầu chỉ liệt nửa người, nhưng chẳng còn bao nhiêu lâu nữa, bà sẽ chỉ có thể nằm trên giường bệnh dùng ánh mắt ra hiệu cho người khác.
Giống như một chú chim bị bẻ gãy cánh, không còn tự do.
Patrick cảm thấy đây có lẽ là cái giá mà bà phải trả vì đã sống quá ích kỷ, hắn không trách ai cả, chỉ trách bản thân khi ấy không ngăn bà sớm hơn.
Nếu, chỉ là nếu bà không động tay động chân với Dịch Phàm, có lẽ bây giờ họ vẫn đang sống một nhà hạnh phúc.
Cái ngày Patrick biết được Dịch Phàm chẳng có mối liên hệ gì với mình, hắn rất sốc.
Nhưng tất cả đều là quá khứ cả rồi.
Doãn Thế Văn hỏi:
“Thời gian này, Nam Cung gia có tìm đến không?”
Ông nghĩ họ sẽ chẳng tha thứ cho vợ con ông dễ dàng như thế, song, lại bất ngờ nghe Patrick nói:
“Có, đến một lần, sau khi biết được bệnh tình của mẹ thì đi rồi.”
Patrick hiểu, không phải họ từ bi tha thứ cho bà, mà cảm thấy hình phạt thích đáng nhất chính là để bà chịu dằn vặt, đau đớn nửa đời còn lại trên giường bệnh.
Hai người nhìn nhau một lúc, Doãn Thế Văn vỗ vai con trai:
“Ra ngoài uống chút gì đó đi, mặc kệ bà ấy.”
Từ khe cửa nhìn vào, Patrick cũng thấy được dáng vẻ chật vật của bà.
Hắn gọi bác sĩ đến tiêm thuốc an thần cho mẹ, rồi mới cùng ba rời khỏi bệnh viện, tìm một nơi không ồn ào uống một ly.
Men say luôn là sự lựa chọn thích hợp cho những ngày buồn chán, Ninh Khả Điềm mang theo Yến Thư tiến vào quán bar.
Hai người đều chỉ mặc một bộ váy dây ôm body, một đen một trắng đứng cạnh nhau, hết sức nổi bật.
Mái tóc màu ánh kim cùng làn da trắng nõn nà của Yến Thư rất phù hợp với màu đen, đặc biệt là loại hở bạo như vậy.
Cô quen rồi, người khác gán cho cô cái danh tiểu thư nhà giàu thích đua đòi, ăn chơi cũng mặc kệ, cô thích làm gì thì làm cái đó, miễn là không hút chích.
Lâm Tinh và Cao Lãng đều ở