Đàn ông trời sinh đã nhạy bén với chuyện giường chiếu, Dịch Phàm mặt ngoài lạnh lùng ít nói, nhưng lên giường lập tức nhiệt tình hơn ai hết.
Anh quấn lấy Yến Thư cả buổi tối, cô còn đang trong tình trạng say say tỉnh tỉnh, chịu sao nổi chứ?
Dịch Phàm gọi ra ngoài hỏi một chút, bác sĩ bảo không sao, chờ vài tiếng hoặc đến ngày mai là sẽ tự khỏi, vì vậy anh tắt máy, kéo chăn đắp cho cô.
Khi ngủ say, Yến Thư trông ngoan ngoãn như một đứa trẻ, tay chân ôm siết lấy anh.
Dịch Phàm cảm thấy váy của cô không thích hợp để mặc đi ngủ, vì vậy cứ để cô trần như nhộng nằm trong chăn.
Anh cũng chỉ mặc một chiếc quần cộc, để da thịt hai người gần sát vào nhau.
Anh hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Phải mất gần ba năm, Dịch Phàm mới tìm lại được cảm giác ngủ say thật sự là thế nào.
Những mệt mỏi tích tụ trong mấy năm qua đều biến mất trong phút chốc.
Sáng sớm, Yến Thư tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân nhức mỏi, không chỉ đau đầu vì uống nhiều rượu, cả cơ thể cũng vô lực.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Dịch Phàm ở sát bên cạnh mà tim đập vội một chút.
Không phải mơ, là thật, là thật… Là anh ấy!
Rất nhanh, Yến Thư đã phát hiện tay và chân cô vẫn đang gác lên cơ thể săn chắc của anh, quan trọng hơn hết, toàn thân cô không có lấy một mảnh vải! Người đàn ông chết tiệt này vừa trở lại liền hóa thú kéo cô lên giường, ngang ngược như vậy!
Cô nhịn xuống cảm giác đau rát giữa hai chân, muốn tách khỏi anh, nhưng vừa động nhẹ một cái, Dịch Phàm đã mở mắt ra nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, Yến Thư lập tức có cảm giác như mình vừa đi nhầm hang ổ của một con sói đói.
Bàn tay hư hỏng của anh đặt lên mông cô, không chút kiêng dè… bóp một cái.
Yến Thư xấu hổ trừng anh.
Dịch Phàm ôm chặt lấy cô, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô và lười biếng nói:
“Ngủ thêm một lát.”
Nói ngủ, nhưng trong tình cảnh này, ai có thể chợp mắt nổi? Yến Thư lúng túng úp mặt vào ngực anh, lắp bắp hỏi:
“Anh… Anh về khi nào vậy?”
“Hôm qua.”
Yến Thư nghe giọng anh, cảm giác chân thực khiến cô hạnh phúc, mắt ướt nhòe:
“Anh có cùng em về nhà không?”
Cô đã chờ lúc này lâu lắm rồi, cô chỉ muốn anh trở lại bên cạnh như trước kia, nhưng khiến cho cô thất vọng là anh lại từ chối khéo:
“Hiện tại anh còn việc.”
“Vậy sao…”
Dịch Phàm xoa xoa tóc cô, anh hiểu được Yến Thư đang lo lắng anh lại đi mất, vì vậy bổ sung:
“Xong việc anh sẽ trở về cùng em.”
“Khi nào?”
“Mấy ngày nữa.”
“Anh ngủ với em rồi, có định chịu trách nhiệm không?” Giọng cô nhỏ