Không riêng gì Yến Thư, mà rất nhiều người quen biết Dịch Phàm đều trố hết cả mắt ra.
Người duy nhất biết được sự thật chỉ có Phi Vũ và vợ mình.
Trong phòng khách, không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ các ngóc ngách, người giúp việc bưng trà lên mà tay run bần bật, nước trà cũng vì vậy rơi vãi ra xung quanh.
Áp lực quá lớn, cô nàng thở không nổi!
Mộc Thuần lên tiếng an ủi:
“Không sao, lau dọn một chút là được.”
“Vâng…”
Cô gái kia tìm khăn lau sạch bàn, luống cuống một lúc mới xong, sau đó chạy trối chết ra ngoài.
Ông trời ơi, làm giúp việc thôi mà cứ gặp tình cảnh này hoài, sớm muộn gì cũng đau tim đột quỵ!
Phi Vũ quan sát người đối diện, ông ta cũng vậy.
Ánh mắt Dịch Quân sắc bén, khí thế ép người, tuy rằng không cố tình thể hiện ra, nhưng vẫn khiến Phi Vũ cảm giác được một chút uy hiếp.
Dịch Phàm ngồi bên cạnh không mảy may quan tâm chuyện người lớn đang thảo luận, chỉ muốn tìm bóng dáng của Yến Thư.
Người mà anh tâm tâm niệm niệm nhớ đến.
Anh cũng chẳng rõ hai bên nói gì với nhau, mãi cho đến khi người bên cạnh dùng khuỷu tay lặng lẽ huých anh một cái.
Trên khuôn mặt của Dịch Phàm thoáng qua chút mơ màng.
Phi Vũ biết thằng nhóc này căn bản không nghe thấy gì, hỏi lại:
“Cậu muốn đính hôn với con gái tôi?”
“Vâng.” Lòng bàn tay Dịch Phàm toát mồ hôi.
“Trước kia cậu ở đây cũng rất chăm chỉ, thật thà, nhưng nói thật, tôi không thích cậu.”
Phi Vũ không thích cách mà một người có thể dễ dàng khiến con gái bé bỏng của mình rơi nước mắt, lặp lại nhiều lần như vậy, đau lòng không?
“Tôi nhìn con bé lớn lên từng ngày, từng ngày, từ lúc mới sinh còn đỏ hỏn đến khi chập chững những bước đi đầu tiên, dùng hai mươi năm nuôi nấng con bé trưởng thành, cưng chiều hết mực, chưa có ai dám làm con bé khóc, trừ cậu.”
Mộc Thuần ở bên cạnh kéo kéo cánh tay chồng, ý bảo đừng nói nữa, nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ khiến Dịch Phàm áy náy.
Đúng thật trước kia vì tự ti, anh không dám đối mặt với thử thách, để Yến Thư một mình cố gắng, để cô khóc rất nhiều.
Bị ghét, cũng chẳng có gì lạ, bởi chính anh còn muốn vứt bỏ Dịch Phàm yếu đuối trong quá khứ.
Dịch Phàm siết chặt nắm tay, ngẩng đầu đối diện với Phi Vũ:
“Khi đó là do cháu chưa hiểu chuyện, cháu có lỗi với Yến Thư.
Nhưng từ nay về sau chắc chắn sẽ không khiến cô ấy khóc nữa, nếu không làm được, chú muốn xử lý cháu thế nào thì tùy.”
Người cảm thấy chột dạ nhất ở đây chắc có lẽ là Dịch Quân, vì muốn con trai có chỗ đứng trong quân đội, ông mang hết vốn liếng mình sở hữu dồn vào người nó, khiến đoạn tình cảm đang trên đà phát triển của nó và con gái nhà người ta bị đứt gãy.
Ông hắng giọng:
“Chuyện này đều là lỗi của tôi.
Tôi thay mặt Dịch Phàm xin lỗi hai người và Yến Thư.”
Một người quan trọng mặt mũi như Dịch Quân, vì một chuyện nhỏ nhặt có thể cãi