Đường Đường ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông lạ lẫm đang đứng trước mặt mình, cô không khỏi sửng sốt.
Trông người đó hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú, đeo một cặp kính đen, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự.
Người đàn ông đó cũng nhìn Đường Đường với vẻ mặt tò mò, sau đó nở nụ cười: "Cô bé xinh đẹp, cô là bạn của A Tuấn à?"
Đường Đường lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Không, không phải, tôi tới khám bệnh thôi."
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Ra là thế, tôi còn tưởng A Tuấn có một cô bạn gái xinh đẹp như thế này từ bao giờ mà không nói cho tôi cơ."
Đường Đường càng đỏ mặt hơn, vội vàng gấp bản thảo của Phó Tuấn lại, nói: "Anh tìm bác sĩ Phó à? Anh ấy, anh ấy vừa đi ra ngoài rồi, có thể một lát nữa mới về.
Anh, anh, anh ngồi xuống trước đi."
"Được."
Người kia không hề khách sáo, ngồi xuống bến cạnh cô: "Chào cô bé xinh đẹp, tôi là Lâm Mạc, bạn tốt của Phó Tuấn."
Đường Đường cúi đầu, nhìn chén trà trên mặt bàn, nhỏ giọng nói: "Tôi là Đường Đường."
"Đường Đường?"
Lâm Mạc nở nụ cười: "Cái tên ngọt thật đấy, y như cô vậy!"
Nghe thấy câu nói ấy, Đường Đường càng ngượng ngùng hơn, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Cô chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục pha trà, bàn tay nhỏ nhắn vừa trắng vừa mềm.
Lâm Mạc nghiêm túc quan sát Đường Đường một lượt.
Trông cô chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, rất đáng yêu, làn da căng mọng như có thể véo ra nước, từng bộ phận trên khuôn mặt đều tinh xảo xinh đẹp, cánh môi chúm chím phớt hồng, trông vừa thơm vừa mềm.
Dưới hai hàng mi dày và dài là một đôi mắt to sáng ngời, trông như búp bê vậy, không biết em ấy có chịu đi hẹn hò không nhỉ?
Lâm Mạc không nhịn được, hỏi: "Cô bé, cô mấy tuổi rồi? Mười sáu chưa?"
Còn cô bé nữa chứ! Đường Đường vừa bực mình vừa buồn cười: "Tôi sắp hai mươi rồi."
Lâm Mạc ngạc nhiên vô cùng: "Cô sắp hai mươi rồi ấy hả? Tôi thấy cô còn thiếu mấy tuổi nữa mới hai mươi ấy chứ."
Đường Đường chu môi: "Trông tôi nhỏ thế sao?"
"Hai mươi?"
Lâm Mạc cười tủm tim: "Trông cô như học sinh cấp ba thì đúng hơn, có chỗ nào giống hai mươi cơ chứ.
Nghe giọng cô thì cắac là người bản địa đúng không? Đang học đại học ở đâu?"
"Khụ khụ!"
Phó Tuấn ho hai tiếng, vào phòng rồi lườm Lâm Mạc: "Cậu làm gì thế?"
Lâm Mạc đứng lên, cười nói: "Được đấy nhỉ A Tuấn, cậu về mà không nói trước một tiếng.
Tới nơi từ lúc nào thế?"
"Tối qua mới tới."
Nói xong câu ấy, Phó Tuấn nói với Đường Đường: "Đường Đường, đừng để ý tới cậu ta."
Đường Đường không hiểu cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Mạc lại càng không hiều: "Ở, cái gì gọi là đừng để ý tới tôi? A Tuấn, cậu có ý gì hả? Tôi có phải người xấu âau!"
Dứt lời, anh ta cười với Đường Đường: "Đường Đường, cô thấy có đúng không? Trong tôi có giống người xấu không?"
Phó Tuấn trừng mắt: "Chẳng giống người tốt chút nào!"
Đường Đường không nhịn được, cười phì ra tiếng.
Cuối cùng Lâm Mạc cũng nhìn ra manh mối.
Anh ta cười hê hê, nói: "A Tuấn, chắc không phải đấy chứ?"
Phó Tuấn sợ Lâm Mạc nói ra câu gì không nên nỏi, lập tức sầm mặt lại, nói: "Cậu nói nhảm nhiều quá đấy, tôi làm sao? Đường Đường là bệnh nhân của tôi."
Lâm Mạc nhăn nhó nói: "Bệnh nhân của cậu á? Chuyện xảy ra khi nào, sao tôi không biết?"
Phó Tuấn hằm hè nói: "Tối qua tối mới xuống máy bay, cậu biết bằng cách nào?"
Lâm Mạc khoác vai Phó Tuấn, nói: "A Tuấn, cậu như thế là không đúng rồi..."
Còn chưa dứt lời thì Phó Tuấn đã lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Tôi cảnh cáo cậu, đùng có nói lung tung."
Lâm Mạc cười ha ha, buông Phó Tuấn ra rồi chuyển chủ đề: "Sao hả, tối nay đi ăn không? Đường Đường, cô có muốn đi cùng bọn tôi không?"
"Hả?"
Đường Đường sửng sốt một hồi.
Ở nhà lâu như thế rồi, bình thường ngoài những lúc đi ra ngoài với bố mẹ, cô chưa từng đi chơi với ai khác.
"Đừng nói lung tung."
Phó Tuấn lập tức từ chối thay Đường Đường: "Buổi tối Đường Đường phải nghỉ ngơi, cậu tưởng ai cũng đi chơi suốt đêm như cậu à?"
"Ồ này, ý gì thế!"
Lâm Mạc không vui: "Đi ăn một bữa com mà thôi, Đường Đường, cô thấy có đúng không? Cùng lắm thì ăn xong, tôi sẽ đưa Đường Đường về.
Người ta là người lớn rồi, không phải trẻ vị thành niên, có gì mà không yên tâm? Lúc lớn bằng Đường Đường, tôi còn dám ra nước ngoài quậy phá một mình ấy chứ."
"Tránh ra!"
Phó Tuấn đẩy Lâm Mạc ra: "Cậu tưởng ai cũng điên như cậu chắc."
"Không, không phải."
Lâm Mạc cười hì hì: "Nhưng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, mấy người chúng ta kiếm một nơi gần đây, có gì to tát đâu cơ chứ."
Phó Tuấn sa sầm mặt mày: “Không được, tôi nói không được là không được! Cậu ra ngoài đi, đừng quấy rầy bệnh nhân của tôi, không thì tôi kiện cậu tội quấy rối đấy!"
Lâm Mạc dở khóc dở cười: "Còn quấy rối nữa chứ, Phó Tuấn, cậu cứ làm quá lên!"
"Được rồi, được rồi!"
Phó Tuấn đẩy Lâm Mạc ra ngoài: "Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói, đừng quấy rầy Đường Đường!"
Nói xong, anh nhìn thấy túi đụng hồ sơ ở bên cạnh, biết Đường Đường vừa đọc bản thảo của mình, bèn xoay người đi tới cạnh bàn làm việc, lấy hết bản thảo trong ngăn kéo ra đưa cho cô, nói: "Đường Đường, cô từ từ đọc nhé, tôi sẽ quay lại ngay."
"Oa, nhiều thế cơ à!"
Đường Đường mừng muốn nhảy cẫng lên: “Bác Sĩ Phó, anh đúng là người tốt!"
Lâm Mạc suýt thì khóc thét: "Cậu ấy là người tốt? Thế tôi là người xấu à?"
Vừa ra khỏi văn phòng là Lâm Mạc lập tức túm lấy Phó Tuấn: "A Tuấn,