Điều khiến Đường Đường ngạc nhiên là anh chàng thanh niên ngồi đối diện cũng đưa cho cô một cái hộp đã bọc sẵn, tuy rằng không nói gì, nhưng Đường Đường vẫn hiểu, thế là lại cảm ơn lần nữa.
Đường Chử nhìn chàng thanh niên ấy, cười hỏi: “Đây là Tiểu Dục nhà ông à? Lần trước gặp còn bé tí, thoắt cái đã tốt nghiệp đại học.
Haizz, chúng ta già cả rồi.”
Đường Đường len lén nhìn qua, người đàn ông đang ngồi đối diện với cô cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ như không hề nghe bọn họ nói chuyện.
Hạ Hiến Đình nói ngay: “A Dục, sao con không chào hỏi cô chú vậy hả?”
Hạ Dục ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Chú Hạ, cô Hạ.”
Bà Hạ hơi lúng túng: “Cải thằng nhóc này thật là, không lễ phép gì cả!”
Đường Chử nở nụ cười: “Không sao, toàn là bạn cũ với nhau, cũng coi như người nhà cả, khách sáo gì cơ chứ! Nào nào, ăn cơm thôi, ăn rồi trò chuyện tiếp.”
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi trong phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Vợ chồng Đường Chử và vợ chồng Hạ Hiến Đình lâu ngày không gặp nhau, lại còn là bạn học cũ, vậy nên có rất nhiều chuyện để nói.
Được một lát, chủ đề chuyển sang vấn đề con cái.
Đường Chử hỏi vợ chồng Hạ Hiến Đình: “Lão Hạ, bây giờ Tiểu Dục đang làm ở đâu?”
Hạ Hiến Đình cười nói: “Ở Viện Kiểm sát, năm ngoái tốt nghiệp xong thì vào đó làm.”
Đường Chử cười: “Công tố viên à? Công việc này được đó.”
Hạ Hiến Đình cười, nói: “Được gì mà được, cũng gọi là có công ăn việc làm thôi.
Những nơi như thế cứ chín giờ đi, năm giờ về, ăn lương cố định, làm sao mà bằng ông bà được.”
“Ha ha, thôi thôi...” Đường Chử cười nói: “Tôi làm gì có tài cán gì để vào nơi đó, không thì cần gì phải vất vả buôn bán, bận từ đầu năm đến cuối năm, còn không có thời gian ở nhà với Đường Đường.”
Nghe vậy, Hạ Hiến Đình nở nụ cười: “Nói gì thế, ông bà bận thì còn có A Dục đấy thôi, bình thường rảnh rỗi, có thể bảo A Dục tới dẫn Đường Đường đi chơi mà.”
Dứt lời, ông hỏi Đường Đường: “Đường Đường, cháu nói xem có đúng không?”
Đường Đường đỏ mặt, cô liếc nhìn Hạ Dục, không nói gì cả.
Hạ Hiến Đình cười lớn tiếng: “Đúng là con gái dễ thẹn thùng! Nhưng lão Đường này, ông khéo nuôi con gái quá, vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn nghe lời, chắc là không làm ông bà lo lắng gì đâu nhỉ? Chẳng bù cho A Dục nhà tôi, từ nhỏ đến lớn luôn khiến người ta hao tâm tổn trí.”
Bà Đường cười: “Sao lại thế được, tôi thấy A Dục ngoan lắm mà.”
Bà Hạ cũng cười theo: “Nói thật là tôi thích Đường Đường lắm đấy, đáng yêu ngoan ngoãn quá.
Hiến Đình, tôi thấy để Đường Đường làm con dâu của chúng ta được đó.”
Bà Hạ nói vậy, Đường Chử và Hạ Hiến Đình đều cười lớn tiếng.
Hạ Hiến Đình nói ngay: “Tôi thì không có ý kiến gì cả, đi đâu mà tìm được cô con dâu ngoan như Đường Đường, chỉ sợ vợ chồng lão Đường không nỡ gả con đi xa thôi.”
“Xa gì mà xa.” Bà Hạ liếc xéo ông ấy: “Chẳng phải A Dục ở đây đấy sao? Xa gì?”
Mới đầu Hạ Hiến Đình hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Ha ha, đúng là thế thật!”
Nói xong, ông ấy nhìn Đường Đường, cười nói: “Sao hả Đường Đường, cháu có thích A Dục nhà cô chú không? Tuy rằng bình thường thằng nhóc này không thích nói chuyện, nhưng tính cách vẫn ổn lắm.”
Bà Hạ cười không ngớt: “Thôi dẹp đi, ông khen con trai mình như thế mà không thấy ngại à?”
Hạ Hiến Đình hớn hở: “Tôi nói đầu có sai, phải không Đường Đường?”
Đường Đường đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi rồi, nào dám nói chuyện.
Hạ Dục thì vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc nào, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt cũng hơi lạnh lùng, dáng vẻ như thể người mà bọn họ đang nói tới không phải mình.
Thấy thái độ của Hạ Dục lạnh lùng như thế, ít nhiều gì vợ chồng Đường Chử cũng cảm thấy không thoải mái.
Bà Đường nói: “Lão Hạ, ông bà đừng đùa nữa, sao A Dục lại để mắt tới Đường Đường nhà bọn tôi cơ chứ!”
“Không có đâu ạ.” Hạ Dục đột nhiên lên tiếng, nhìn Đường Đường rồi thản nhiên nói: “Cháu cảm thấy Đường Đường rất tốt.”
Hạ Dục nói vậy, Đường Đường càng ngượng ngùng hơn, vành tai bắt đầu nóng lên.
Hạ Hiến Đình cười ha ha: “Lão Đường, nghe thấy chưa, A Dục nhà chúng tôi phát biểu ý kiến rồi kìa.”
Đường Chử đang định nói gì đó thì Hạ Dục bất chợt đứng lên, nói với Đường Đường: “Đường Đường, em có một không? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Đường Đường đang ước gì được rời khỏi đây, ở lại nữa thì cô muốn tìm cái lỗ mà chui vào mất.
Nghe Hạ Dục nói vậy, cô vội vàng gật đầu: “Được ạ.”
Hạ Dục và Đường Đường đi rồi, bà Hạ cười hỏi vợ chồng Đường Chử: “Lão Đường, ông bà vẫn chưa nói chuyện này với Đường Đường à?”
Bà Đường hơi bất đắc dĩ, đáp: “Ông bà cũng thấy tình trạng hiện giờ của Đường Đường rồi đấy, có một số việc tôi cũng không biết phải nói thế nào.
Hơn nữa tôi chỉ sợ A Dục nhà ông bà chê con bé thôi.”
Bà Hạ hỏi dò: “Chẳng phải tôi nghe nói ông bà tìm một bác sĩ cho Đường Đường đấy sao, hiệu quả điều trị thế nào?”
Bà Đường thở dài