Phó Tuấn không để ý tới Lâm Mạc nữa, hỏi A Niên: “Nói tiếp đi, ngây ra đó làm gì!”
A Niên thầm nghĩ, đại ca nóng thật, đúng là chưa được thỏa mãn đây mà.
Đáng thương quá, nhịn từ năm này qua tháng nọ, thảo nào lại thích cả trẻ vị thành niên, không biết là đói khát đến mức nào nữa...
“A Niên!” Phó Tuấn gõ về phía trước: “Cậu ngẩn tò te ra đó làm gì? Đầu bị cửa kẹp rồi à?”
A Niên toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh Phó, vừa rồi anh hỏi gì cơ?”
Phó Tuấn thật sự muốn vỗ vào đầu A Niên.
Thằng nhóc này, nói chuyện với anh còn mất tập trung, thật sự không biết cậu ta thộn mặt ra đó làm gì nữa.
Đi theo anh nhiều năm như thế rồi, chưa thấy cậu ta để hồn lên mây như thế này bao giờ.
Phó Tuấn lại hừ một tiếng: “Lão Lục đã đi tìm hiểu gốc gác của thằng nhóc kia chưa?”
Lâm Mạc cười hì hì: “A Tuấn, cậu muốn biết thì có thể hỏi tôi mà.”
“Ồ?” Phó Tuấn hơi bất ngờ: “Lâm Mạc, cậu cũng biết thằng nhóc đó à?”
“Biết chứ.” Lâm Mục lục tìm một hồi lâu, lấy kẹo cao su từ trong túi ra, chậm rãi bóc vỏ rồi nhét vào miệng nhai.
Phó Tuấn thật sự nổi quạu, anh túm cổ áo Lâm Mạc, nói: “Thì cậu nói đi chứ, nói một câu rồi không nói nữa là có ý gì! Có tin tôi bóp ch3t cậu không hả?”
Lâm Mạc vội vàng xua tay: “Tin, tin, tin...!Nhưng tôi nói là cậu chưa thỏa mãn, cậu có tin không...”
Phó Tuấn giơ nắm đấm, cằm hất lên: “Cậu muốn ăn đòn đúng không? Tôi thỏa mãn hay chưa thì liên quan gì tới cậu? Muốn thỏa mãn thì tôi cũng không tìm cậu đâu!”
Lâm Mạc run lên: “Thôi được rồi cậu Phó, tôi sợ cậu rồi!”
Phó Tuấn quặng anh ấy vào ghế: “Cậu lải nhải chán chưa hả? Rốt cuộc tên Hạ Dục đó có thân phận thế nào?”
Lâm Mạc chỉnh lại cổ áo, dáng vẻ chết cũng không chịu hối cải: “A Tuấn, cậu bụng đói ăn quàng quá đấy...”
Cuối cùng, nắm đấm của Phó Tuấn cũng hạ xuống.
Lâm Mạc hét lên thảm thiết: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa? Bố Hạ Dục là Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát, Hạ Hiển Đình!”
Phó Tuấn âm trầm mặt mày: “Còn gì nữa?”
Lâm Mạc ngẫm nghĩ: “Hết rồi.”
Phó Tuấn lại sầm mặt lại.
Lâm Mạc vội vàng nói: “Hạ Hiến Đình và Đường Chử là bạn học cũ...!ô, còn là chiến hữu nữa, nhìn chung là có người chống lưng...”
Nói đến đây, anh ấy lấy làm lạ: “A Tuấn, cậu hỏi tới cậu ta làm gì?”
Phó Tuấn lạnh lùng nói: “Không cần cậu lo!”
Lâm Mạc ngẫm nghĩ rồi nói: “Với kiểu người như thế, tốt nhất đừng tùy tiện động vào, nếu chọc vào ô dù của bọn họ thì cũng phiền phức.
Cậu có muốn ăn kẹo cao su không...”
Còn chưa nói hết câu, anh ấy đã trông thấy cái nhìn khinh bỉ của Phó Tuấn: “Lâm mà ăn kẹo của cậu đi, nói nhảm ít thôi!”
Thật sự không ngờ là thằng nhóc đó cũng là người có địa vị, xem ra hôm nay bên Tứ Tư không xem ngày rồi, toàn chọc tới những người không chọc vào nổi.
Cho dù hôm nay anh không nhúng tay vào, đợi đến khi người bên trên tra ra, phía Tứ Tư cũng sẽ phải nếm mùi.
Ngược lại phải nói tới Đường Đường...
Hình như hôm nay cô đã nhìn thấy một vài cảnh tượng không nên thấy, cũng biết một vài chuyện không nên biết, ngày mai phải giải thích thế nào với cô cũng là cả một vấn đề.
Có đôi khi cô lơ mơ thế thôi, nhưng trong lòng rất mẫn cảm.
Hôm nay chứng kiến chuyện này, chẳng lẽ cô không hề nghĩ ngợi gì sao? Mai anh phải nói với cô thế nào đây? Nói rằng những người đó là cấp dưới của bạn anh à? Liệu cô có tin không?
Nhưng về sau cô cũng sẽ biết thôi mà, anh có nên khai báo từ sớm không nhỉ?
Phó Tuấn xoắn xuýt một buổi tối, thành ra quên mất một chuyện quan trọng hơn, đến khi thức dậy thì đã gần tám giờ rồi.
Anh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nhảy xuống giường, đi vệ sinh cá nhân.
Lần này anh chuyển tới nhà Đường Đường , ngoài việc phòng ngừa Hạ Dục thì còn có một mục đích quan trọng hơn, đó là muốn xem thử cái tên Mạc Nhiên ấy mày ngang mũi dọc thế nào.
Vốn hôm qua anh còn nhớ mãi, kết quả là xảy ra nhiều chuyện đột ngột như thế, buổi tối anh mải nghĩ những chuyện khác, quên luôn tên Mạc Nhiên đó đi, đến khi anh nhớ ra thì hình như đã muộn rồi.
Quả nhiên, lúc anh ra sân sau, đến một bóng người cũng không có, đừng nói là Mạc Nhiên, ngay cả Đường Đường cũng không thấy đâu.
Anh đi hỏi người giúp việc, người giúp việc nói là Đường Đường đã dậy rồi, hơn nữa vừa rồi đã mang bữa sáng vào phòng.
Thím lao công còn kéo Phó Tuấn lại, nói rằng có vẻ như tâm trạng của Đường Đường không tốt cho lắm, bảo anh đi khuyên nhủ cô, xem ra là thật rồi...
Phó Tuấn thầm nghĩ, Đường Đường sinh lòng nghi ngờ thật rồi sao?
Anh tới gõ cửa phòng Đường Đường, gõ mấy lần mà không nghe thấy tiếng trả lời, đành phải lên tiếng: “Đường Đường, em có ở trong phòng không?”
Vẫn không có ai đáp lại.
Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?
Phó Tuấn đành phải hỏi người giúp việc xem có chìa khóa dự phòng không, Đường Đường mà vẫn không ra thì anh phải nghĩ cách “phá cửa”.
Cánh cửa mở ra, Đường Đường ngồi trên xe lăn, nhìn anh với vẻ đáng thương.
Đôi mắt cô đỏ hoe, nhìn là biết đã khóc, hơn nữa cũng không ngủ ngon.
Phó Tuấn đau lòng không thôi, lại âm thầm mắng Hạ Dục mấy chục lần.
Nếu cậu ta không chọc vào những chuyện vớ vẩn ấy thì Đường Đường đầu thành ra thể này!
“Đường Đường.” Phó Tuấn ngồi xổm xuống nhìn Đường Đường, trên khuôn mặt xinh xắn của cô còn vương