Tin tức này nằm ngoài dự đoán quá mức, khiến vợ chồng Đường Chử không biết có nên tin tưởng hay không.
Nhìn
người đàn ông đẹp trai ngời ngời trước mặt, bọn họ thật sự không hiểu đây rốt cuộc là thần y, hay là một kẻ lừa đảo.
Nhưng dù sao cũng liên quan tói bệnh tình của Đường Đường, cho dù chỉ có một tia hi vọng, bọn họ cũng không
muốn từ bỏ.
Đường Chử ngẫm nghĩ mấy phút rồi hỏi: "Bác sĩ Phó, cậu chắc đến thế sao?"
Phó Tuấn gật đầu, ôn hòa nói: "Tôi đã nói rồi, cô Đường không đi lại được không phải vấn đề nghiêm trọng, chủ
yếu là vấn đề tâm lý của cô ấy."
Đường Chử im lặng giây lát, sau đó nỏi: "Bác sĩ Phó nói cũng có lý, một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi trông thấy
một cảnh tượng máu me như thế, chắc chắn sẽ để lại nỗi ám ảnh trong lòng.
Huống chi những người qua đời trong
vụ tai nạn đều là thầy cô và bạn bè của con bé...!Đến tận bây giờ, Đường Đường vẫn thường xuyên gặp ác mộng."
"Thảo nào.."
Phó Tuấn ngẫm nghĩ, nói: "Nếu tôi đoán không sai thì cô ấy bị trầm cảm ở mức độ nhẹ, còn hơi tự kỷ nữa, có thể là
bởi vì ít tiếp xúc với người khác trong một thời gian dài.
Xung quanh không có bạn bè, cũng không có người trò
chuyện, không tốt cho việc khôi phục sức khỏe."
Bà Đường vội nói: "Bác sĩ Phó, cậu nói đúng, có đôi khi trạng thái tinh thần của Đường Đường..
không được tốt
cho lắm."
Đường Chử vô cùng ảo não: "Cũng tại chúng tôi cả, chỉ lo làm ăn buôn bán, không có thời gian ở nhà với Đường
Đường, hơn nữa con bé không tiện đi lại nên cũng không thể tới trường như bình thường được.
Haizz, tất cả đều là
lỗi của chúng tôi, không chăm sóc tốt cho con bé, nếu không con bé cũng không thành như bây giờ."
Đến lúc này, bà Đường đã tin Phó Tuấn bảy, tám phần.
Bà vội vàng hỏi: "Bác sĩ Phó, anh có cách chữa khỏi cho Đường Đường nhà chúng tôi có phải không?"
Phó Tuấn chậm rãi nói: "Ông Đường, bà Đường, hai người không cần lo lắng quá.
Thực ra bệnh của cô Đường không nghiêm trọng lắm đâu, tốn ít thời gian là sẽ điều trị dứt điểm thôi."
"Được, được, được!"
Bà Đường nói liên tục: "Bác sĩ Phó, chỉ cần cậu chữa khỏi bệnh cho Đường Đường, tất cả mọi chuyện đều không
thành vấn đề.
Tiền chữa bệnh cũng không cần lo, chúng tối tuyệt đối sẽ không thiếu cậu một đồng nào.."
Phó Tuấn ngắt lời bà Đường: “Thế này đi, mọi người chuẩn bị cho tôi một căn phòng."
Bà Đường sửng sốt, chợt hiểu ra: "Bác Sĩ Phó, cậu định ở lại nhà chúng tôi một thời gian, đợi đến khi chữa khỏi
bệnh cho Đường Đường rồi mới về à?"
Phó Tuấn bật cuời: "Bà Đường, bà lo lắng nhiều quá rồi, chuẩn bị một phòng là để tiện chữa trị cho cô Đường, dù
sao bây giờ có đường không tiện đi lại, bắt cô ấy chạy tới chạy lui thì phiền phức quá.
Chữa bệnh trong phòng cô ấy
cũng không ổn, dù sao cũng là phòng điều trị chuyên môn, cần làm tốt công tác vệ sinh, thế nên ông bà hãy chuẩn
bị một căn phòng ở nhà mình, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng là được, những thứ khác tôi sẽ tự chuẩn bị."
Thái Dương và Thái Vũ đang ở phòng khách dưới tầng một với Đường Đường.
Thấy vợ chồng Đường Chử đi xuống, Thái Dương vội vàng hỏi: "Chị, anh rể, bác sĩ Phó, mọi người nói chuyện thế nào rồi?"
Bà Đường đi tới bên cạnh Đường Đường, yêu thương xoa mái tóc dài của con gái, nói: "Đường Đường, bác sĩ Phó
nói chân con có thể chữa khỏi được, chẳng bao lâu nữa là con đi lại bình thường được rồi, không cần ngồi xe lăn
nữa."
Đường Đường vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Thật hả mę?"
Nói đến đây, cô không nhịn được, nhìn Phó Tuấn rồi hỏi: "Bác sĩ Phó, vậy về sau tôi có thể múa được không?"
Phó Tuấn cười nói: "Chưa biết chừng còn múa đẹp hơn trước ấy chứ."
Nghe vậy, Thái Vũ còn mừng hơn cả Đường Đường: "Hay quá rồi, Đường Đường, cuối cùng thì chân chị cũng có
thể chữa khỏi được, về sau chúng ta lại được chơi cùng nhau rồi."
Mặc dù là em họ của Đường Đường, nhưng Thái Vũ chỉ nhỏ hơn cô một tháng tuổi.
Hai người lớn lên bên nhau,
chẳng khác nào chị em ruột.
Bình thường may mà có người em họ này tới nói chuyện phiếm giải khuây, nếu không
thì rất có thể cô còn bị trầm cảm nặng hơn.
Đường Đường nhìn Phó Tuấn, vẻ mặt vui vẻ mong chờ.
Cảm nhận được ánh mắt của Đường Đường, Phó Tuấn nhìn về phía cô, mỉm cười gật đầu.
Đường Đường lấy can đảm hỏi anh: "Bác sĩ Phó, anh...!mai anh có tới nữa không?"
Phó Tuấn đáp: "Mai tôi tới đón cô đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn, sau đó tôi sẽ lập bệnh án hoàn thiện, lên kế hoạch
điều trị cụ thể.
Sau này cô sẽ không cần tới bệnh viện thường xuyên đâu, tôi đã nói với bố mẹ cô, chuẩn bị một phòng riêng cho tôi ở ngay tại nhà cô rồi, tôi ở đây là cũng có thể chữa trị cho cô được."
Thái Vũ vội vàng nói: "Bệnh viện nào? Để tôi đưa Đường Đường đi."
Bà Đường cũng nói: "Đúng thế, bác sĩ Phó, không cần làm phiền cậu đâu, để chúng tôi đưa Đường Đường đi là
được."
Phó Tuấn cười, thản nhiên nói: "Không phiền, tôi làm ở bệnh viện trung y trên đường Kiến An, cách nơi này rất
gần, không cần mọi người đưa cô ấy đi đâu.
Dù sao mọi người cũng phải đi làm đi học, không tiện chút nào, tôi tới
đón cô Đường đi là được."
Mọi người rất bất ngờ: "Bác sĩ Phó đang làm ở bệnh viện trung y đó à?"
Phó Tuấn cười khe: "Bệnh viện ấy là do bố tôi mở, lúc trước là do chú tôi quản lý.
Bây giờ ông ấy lớn tuổi rồi, muốn
về nhà dưỡng lão, nên tôi phụ trách tiếp quản."
Mọi người ngạc nhiên không thôi: “Bệnh viện Nhân Tâm là của gia đình bác sĩ Phó à?"
Bệnh viện Nhân Tâm là chuỗi bệnh viện nổi tiếng trong nước, chi nhánh ở thành phố này thì mới được thành lập
trong năm nay.
Vốn dĩ nếu Phó Tuấn không tới, vợ chồng Đường Chử cũng định đưa Đường Đường tới đó khám.
Vừa rồi ở trong phòng làm việc, nghe những lời nói của Phó Tuấn, vợ chồng