Trước kia đi khám bệnh, Đường Đường chưa được nghe những lý thuyết ấy bao giờ, cho nên vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy mới mẻ: "Thì ra huyệt vị có tác dụng quan trọng như thế cơ à? Trong tiểu thuyết võ hiệp nói điểm huyệt sẽ khiến người ta không dộng đậy được, đó là thật hả?"
Phó Tuấn buồn cười không thôi: "Cô còn đọc tiểu thuyết võ hiệp nữa cơ à?"
Đường Đường chu môi lên: "Ở nhà một mình chán quá, sách gì tôi cũng đọc.
A phải rồi, bây giờ tôi đang thích tiểu thuyết huyền nghi đó."
"Ô?"
Nghe Đường Đường nói gần đây đang đọc tiểu thuyết huyền nghi, Phó Tuấn cũng thấy hứng khởi: "Vậy sao? Cô cũng thích tiểu thuyết huyền nghi à? Đúng là hiếm gặp thật, rất ít con gái thích đọc tiểu thuyết huyền nghi hoặc là tiểu thuyết võ hiệp."
Đường Đường nói với vẻ hưng phấn: "Nhưng mà tôi thích! Gần đây tôi đang đọc một quyển tiểu thuyết huyền nghi, tên là "Khách sạn âm linh của tác giả Hạt Bụi Vĩnh Dạ.
Quyển đó hay lắm, đọc mà hồi hộp liên tục, muốn dừng lại cũng không được, tôi đọc một lèo hết luôn.
Nhưng tiếc là mới ra đến quyển thứ hai, nghe nói quyển thứ ba phải tới cuối năm mới ra.
Haizz, tôi thèm lắm luôn đó! Mà bác sĩ Phó này, tôi nghe nói tác giả của bộ "Khách sạn âm linh đó cũng là bác sĩ, nghe nói còn là một bác sĩ rất đẹp trai..."
Nói đến đây, trong mắt Đường Đường như toát ra những hình trái tim màu hồng: "Tôi thích anh ấy lắm, muốn có chữ ký của anh ấy nữa.
Đợi lần sau tổ chức ngày hội ký tên, tôi nhất định phải đi.."
"Hử?"
Phó Tuấn nở nụ cười là lạ: "Đường Đường, cô chưa gặp anh ấy bao giờ, cũng chưa xem ảnh, sao biết anh ấy có đẹp trai không?"
Ngón tay nho nhỏ của Đường Đường chọc vào gương mặt mềm như bông của mình, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi đoán! Anh ấy viết tiểu thuyết hay như thế, chắc chắn là phải đẹp trai rồi!"
Phó Tuấn bị cô đánh bại: Viết tiểu thuyết hay có nghĩa là đẹp trai.
Anh có nên thỏa mãn nguyện vọng đơn giản mà lại đáng yêu của bé Đường Đường không nhỉ?
Nghĩ vậy, Phó Tuấn cười nói: "Tôi có quyển sách mà cô nói đấy, con là bản gốc nữa."
Bản gốc?
Đường Đường chớp đôi mặt to: Bản gốc có nghĩa là sao?
Phó Tuấn mím môi cười.
Anh đứng lên đi tới bàn làm việc, kéo ngăn kéo dưới cùng ra.
Trong ngăn kéo có bảy, tám túi đựng hồ sơ, tất cả đều là bản thảo viết tay của anh.
Phó Thiếu Lê lật xem một lượt rồi rút túi đựng hồ sơ cuối cùng ra, mang tới đưa cho Đường Đường: "Đây, cho cô
xem bản gốc.
Đây là bản quý giá độc nhất vô nhị đấy, người bình thường không được đọc đâu."
Bản quý giá độc nhất vô nhị? Bản gốc?
Đường Đường nghi hoặc không thôi.
Cô mở túi đựng hồ sơ ra, trong đó có một xấp giấy dày, là bản thảo viết tay!
Đường Đường lật vài tờ ra xem, đây chảng phải bản thảo của quyển "Khách sạn âm linh" đó sao?
Nhưng sao bác sĩ Phó lại có bản thảo viết tay của "Khách sạn âm linh"?
Đường Đường còn dang cảm thấy khó hiếu thì bỗng nhìn thấy một hàng chữ mực đỏ phía sau một tờ: Ngày 16
tháng 9, bản thảo đầu tiên được hoàn thành tại một khách sạn ở Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Ký tên: Phó Tuấn.
Bản thảo đầu tiên được hoàn thành tại một khách sạn ở Phượng Hoàng Cổ Trấn, ký tên, Phó Tuấn?
Phó Tuấn?
Đây chẳng phải tên của bác sĩ Phó sao?
Sao trên bản thảo viết tay này lại có chữ ký của bác sĩ Phó.
Bản quý giá độc nhất vô nhị!
"A!"
Đường Đường kích động đến mức suýt thì bật lên, thậm chí còn nói năng lộn xộn: "Bác sĩ Phó, anh là..
là, là an
Anh, anh là, anh là tác giả đ.."
Phó Tuấn cười gật đầu.
"Oa!"
Đường Đường kích động, nhào tới ôm lấy anh: "Bác sĩ Phó, thì ra "Khách sạn âm linh" là do anh viết, anh giỏi quá! Tôi sùng bái anh lắm đấy, rốt cuộc làm sao mà anh lại nghĩ ra được những tình tiết ly kỳ quỷ dị như thế vậy? Anh đỉnh ghê, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, còn là bác sĩ nữa.
Trời ạ, đúng là người yêu trong mơ, anh có bạn gái chưa.."
Phó Tuấn: "Khụ khụ khụ..."
Anh đang đứng cạnh Đường Đường, vậy nên vừa rồi cô quay lại là có thể ôm luôn lấy vòng eo rắn chắc của anh,
mặt thì áp vào bụng anh, tư thế vô cùng mập mờ.
Lúc này Đường Đường mới phát hiện ra là mình đang ôm anh.
Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng buông tay ra, nhưng vẻ mặt vẫn rất kích động: “Bác Sĩ Phó, anh ký tên cho tôi đi, tôi thích tiểu thuyết của anh lắm."
"Được được được."
Đương nhiên là Phó Tuấn sẽ đồng ý rồi: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với tôi để chữa bệnh là được."
Đường Đường vội vã gật đầu: "Bác Sĩ Phó, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp trong quá trình điều trị."
Tốt quá rồi! Phó Tuấn mừng thầm.
Vừa rồi anh còn đang phiền muộn, nghĩ rằng Đường Đường sợ tiêm như thế, không biết nhìn thấy kim thì có ám ảnh tâm lý gì không.
Bây giờ xem ra, anh có thể dùng những cách khác để "ép cô vào khuôn khổ".
Đường Đường vẫn còn đang đảm chìm trong niềm vui được gặp thần tượng, hoàn toàn không phát hiện ra sói xám
đang ngấm ngầm tính xem phải làm sao với cô..
Đường Đường bưng trà cho Phó Tuấn, dè dặt hỏi: "Bác sĩ Phó, anh có thể nói cho tôi biết chuyện về người nửa mặt ấy không?"
Phó Tuấn cười bí ẩn: "Muốn biết à?"
Đường Đường gật đầu lia lịa, muốn chứ, cô nằm mơ cũng muốn biết.
Cô vội vàng ôm lấy cánh tay Phó Tuấn, nài ni: “Bác Sĩ Phó, làm ơn mà, nói cho tôi biết đi! Mau nói cho tôi đi...!xin anh đấy.."
Ghê thật, cô còn biết nhõng nhẽo đòi hỏi cơ đấy!
Phó Tuấn vỗ nhẹ vào tay Đường Đường, mỉm cười nói: "Cô tới đây là để khám bệnh, không phải để nghe kể chuyện, muốn biết thì phải ngoan ngoãn khám bệnh trước đã, đợi khi nào rảnh, tôi sẽ từ