Hồi tưởng lại điểm điểm tích tích ở chung mấy năm nay, nguyên lai hết thảy đều có dấu vết để lại.
Nhược Huyền luôn nhớ rõ những điều mà cô chỉ thuận miệng nói ra, luôn ở những tiết ngày nghỉ bỏ xuống người nhà mà ngàn dặm xa xôi trở lại bên cạnh cô làm bạn, luôn nhớ kỹ những thói quen rất nhỏ của cô, những yêu thích nho nhỏ.
Lúc nhìn thấy cô sẽ cười, thường xuyên ở trước mặt cô đỏ mặt, thời điểm làm việc luôn là bộ dáng nghiêm cẩn lãnh đạm nhưng khi đối mặt với cô hoàn toàn không có tính tình.
Ánh mắt nàng nhìn cô giống như một ngọn lửa nóng rực, nhưng lại rất cẩn thận lẩn tránh động tác thân mật của cô.
Cô vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, cô khổ sở, nàng cũng khổ sở, hỉ nộ ai nhạc của nàng là một con diều, mà đầu dây diều lại ở trên tay cô.
Nhưng thế nhưng những thứ đó đều bị cô xem như tình bạn trong sáng.
Từ nhỏ đến lớn, Trình Tô Nhiên cơ hồ không có bạn thân, cô không thích chủ động tiếp cận người khác, cũng không thích người khác quá nhiệt tình đến gần mình, cô chưa từng nói qua yêu đương đứng đắn, chỉ biết cảm giác âm thầm thích một người, mà phân yêu thích này lại đã từng là cây gai trong lòng cô.
Cô cho rằng tình bạn chính là như thế, cũng không biết tình yêu là bộ dạng gì.
Hồi tưởng lại mới phát hiện, Nhược Huyền có bao nhiêu giống cô năm đó thầm thích Giang Ngu.
Tại sao lại không phát hiện sớm một chút chứ?
Cô phải làm sao bây giờ? Nói cho Nhược Huyền biết bản thân đã có người mình thích? Các cô rốt cuộc còn có thể làm bạn nữa hay không? Sau này phải ở chung như thế nào, đối mặt với nhau như thế nào? Ngả bài có phải cũng ý nghĩa cho việc sẽ mất đi người bạn này hay không....
Trình Tô Nhiên hoảng hốt không thôi, siết chặt ảnh chụp trong tay.
Cửa sổ sát đất của ban công mở rộng, gió đêm nóng ẩm ướt át từ từ rót vào, lay động màn che, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến thanh âm vui cười của những du khách về trễ.
Văn Nhược Huyền nhìn ảnh chụp trong tay cô, tức khắc máu cả người xông thẳng lên đỉnh đầu, trong mắt toát ra tuyệt vọng.
Nàng xong rồi.
Nàng sắp mất đi Nhiên Nhiên rồi.
"Nhược Huyền, trả lời mình." Trình Tô Nhiên bình tĩnh mở miệng.
"Đúng vậy...."
Văn Nhược Huyền phát ra thanh âm thật nhẹ hít sâu, nhận mệnh cúi đầu, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Trước kia bên người Nhiên Nhiên chỉ có nàng.
Người hiểu Nhiên Nhiên nhất là nàng, thân cận Nhiên Nhiên nhất là nàng, cùng Nhiên Nhiên không có gì giấu giếm cũng là nàng, dần dà, nàng có một loại ảo giác cả hai đang trong giai đoạn "tìm hiểu" lẫn nhau, chỉ là không có cái gọi là danh phận.
Nàng đã từng nghĩ tới, so với việc mạo hiểm đâm thủng tầng giấy kia thì không bằng vĩnh viễn duy trì trạng thái như vậy, các nàng làm bạn với nhau, cùng nhau trưởng thành, bình bình đạm đạm đến già.
Nhưng mà Giang Ngu xuất hiện làm đảo loạn hết thảy hoạch định của nàng.
Giang Ngu nhận thức Nhiên Nhiên so với nàng sớm hơn, vô luận là khí chất hay địa vị xã hội cũng đều vượt trội hơn nàng, điểm chết người hơn chính là nàng phát hiện, Nhiên Nhiên ở trước mặt Giang Ngu hoàn toàn là một bộ dáng khác.
Một loại bộ dáng điên cuồng mê luyến cùng tâm động, tựa như rơi vào bể tình không thể khống chế bản thân mình.
Lo âu khiến cho nàng mất đi lí trí, nàng chưa từng có thời điểm xúc động như thế, rõ ràng còn chưa nghĩ kỹ đã lỗ mảng xông vào, làm cho Nhiên Nhiên không vui, cũng làm cho bản thân lâm vào nan kham....
Trình Tô Nhiên như bị sét đánh.
Phỏng đoán được nghiệm chứng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe được Văn Nhược Huyền chính miệng nói ra, cô vẫn khó có thể tin.
"Cái này......." Cô giơ ảnh chụp trong tay lên.
Đôi mắt Văn Nhược Huyền hơi tối, đúng sự thật giải thích nói: "Là mình rửa nhiều hơn một phần.
Tấm ảnh này vẫn luôn mang theo bên người, chỉ cần ra khỏi cửa sẽ mang theo, ở nhà cũng đặt dưới gối đầu."
Hơn một ngàn ngày đêm vẫn như một.
Môi Trình Tô Nhiên run rẩy, "Những bức vẽ đó...."
"Nếu rảnh thì sẽ vẽ."
"Là bắt đầu từ khi nào?"
".....!Mình cũng không biết." Văn Nhược Huyền cười khổ.
Nàng không nhớ rõ khi nào thì bắt đầu thích cô, chỉ biết ở một ngày nào đó, nàng bỗng nhiên muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô, có vô số chuyện để làm, có vô số lời không nói hết, muốn đem toàn bộ thời gian riêng tư của cô hoàn toàn bá chiếm.
Trình Tô Nhiên nhìn nàng.
Hai người cách một cái giường lẳng lặng mà đối diện nhau.
"Nhiên Nhiên....." Văn Nhược Huyền thấp giọng gọi cô, "Cậu thích Giang Ngu sao?"
Trình Tô Nhiên nghẹn lại.
Nên nói như thế nào đây? Ăn ngay nói thật cũng ý nghĩa sẽ tổn thương Nhược Huyền, nhưng đây là sự thật không có cách nào phủ nhận, cô hoài tâm tư muốn thăm dò mang Nhược Huyền đến nơi này, vì cái gì? Đó không phải là những gì mà cô muốn biết rõ ràng sao? Nhưng cô hiện tại lại tình nguyện bản thân cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ, ít nhất như vậy còn có thể thống khoái mà đem chuyện tốt chia sẻ cho Nhược Huyền, mà không phải làm vui vẻ của bản thân biến thành thống khổ của Nhược Huyền.
"Không sao, cậu nói đi, mình cũng rất tò mò." Văn Nhược Huyền giương lên khóe môi, cho cô một nụ cười trấn an.
Trong lòng Trình Tô Nhiên thiên nhân giao chiến, giãy giụa hồi lâu, thanh âm rất nhỏ nói: "Ừm, mình và chị ấy trước kia đã quen biết nhau, giữa chúng mình từng trải qua một đoạn.....!cảm tình, sau đó tách ra, lại sau đó nữa bởi vì công việc mà liên hệ lại...."
"Nguyên lai là như vậy....." Văn Nhược Huyền bừng tỉnh đại ngộ.
Khoảng cách giữa hai người biến mất, nhưng các nàng lại không bởi vì vậy mà đến gần nhau, ngược lại lại cách càng ngày càng xa.
Nàng không bại bởi giới tính nhưng lại bại bởi thời gian.
Nàng chung quy đã chậm một bước.
"Mình cho rằng cậu không thích nữ nhân." Tươi cười càng thêm chua xót.
Trình Tô Nhiên cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, "Thực xin lỗi...."
"?"
Nhìn thấy trong mắt cô là lệ quang liên liên, tức khắc Văn Nhược Huyền trở nên luống cuống, vòng qua giường đi đến, đôi tay đỡ lấy bả vai cô, "Nhiên Nhiên, cậu không có lỗi với mình, đây là vấn đề của bản thân mình."
Trình Tô Nhiên chỉ lắc đầu.
Cô không nhớ rõ bản thân đã chủ động ôm nàng bao nhiêu lần, vui vẻ cũng ôm, khổ sở cũng ôm, hiện tại nhớ lại mới phát hiện, mỗi lần cô ôm nàng, tay chân nàng luôn cứng đờ mất tự nhiên, nhưng bản thân lại chưa từng nghĩ nhiều.
Cô cũng không nhỡ rõ đã nói với nàng bao nhiêu lần "Cậu quan trọng nhất", mấy năm nay hai người làm bạn ở cạnh nhau, cô là thiệt tình thật lòng cảm nhận được Nhược Huyền rất quan trọng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới lời này có lẽ còn có một hàm nghĩa khác.
Nếu bản thân có thể mẫn cảm một chút thì cũng sẽ không không biết đúng mực như vậy, trong lúc vô tình đã cho Nhược Huyền hy vọng.
"Thực xin lỗi, Nhược Huyền....!Thực xin lỗi...." Cô càng nghĩ càng tự trách, thất thanh khóc rống.
Tâm của Văn Nhược Huyền bị nắm lên, ngón cái thật cẩn thận thay cô lau nước mắt, ngữ điệu nhu hòa nói: "Nhiên Nhiên, thích bất luận người nào đều là chuyện của bản thân mình, mình thích cậu, không nhất định phải được cậu đáp lại, cũng không nhất định chúng ta phải ở bên nhau.
Mình chỉ là hưởng thụ quá trình này, cảm thụ mọi cảm xúc trong quá trình này, tỷ như vui vẻ, tỷ như mất mát, kích động hay là bi thương, những thứ đó đều là một phần thể nghiệm bên trong nhân sinh của mình, cho nên....!Mình hẳn là nên cảm ơn cậu, bởi vì cậu, mình mới hiểu được có một người đặt ở trong tim là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào."
Trình Tô Nhiên khóc càng lớn hơn.
"Đừng khóc," Văn Nhược Huyền đau lòng ôm lấy cô, "Cậu và cô ấy có thể trở lại bên cạnh nhau là chuyện tốt a, mình vui vẻ vì cậu."
Giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng.
Rốt cuộc cũng nói ra.
Nàng giải thoát rồi.
"Chúng ta còn có thể làm bạn không...." Trình Tô Nhiên nức nở nói.
Hỏi xong liền lập tức hối hận.
Sao có thể? Các cô sao có thể tiếp tục làm bạn nữa? Trở lại không được, lấy danh nghĩa bạn bè lưu tại bên người cô đối với Nhược Huyền mà nói là không công bằng, cô thật sự quá ích kỷ, cái gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.
"Không, ý của mình là.....!Bảo trì liên lạc nhưng là không cần thường xuyên gặp mặt, không đúng, cũng không phải.....!Mình....."
Cô nói năng lộn xộn.
Không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Đương nhiên vẫn là bạn a," Văn Nhược Huyền cười nói, nàng biết Nhiên Nhiên muốn biểu đạt cái gì, đồ ngốc này một chút cũng không hiểu nên xử lý vấn đề cảm tình như thế nào, chỉ biết tự trách mình.
Nhưng mà cô