Nghe thấy Giang Ngu nói, Trình Tô Nhiên bỗng dưng cứng đờ, nhớ tới buổi tối ngày hôm đó.
Chẳng lẽ chị ấy đã biết?
"....."
Ngày đó đăng xong thông tin quảng cáo, cô liền đến thư viện trường học, buổi chiều lúc ăn cơm mới thấy tin nhắn người mua gửi đến.
Đối phương vừa lúc lại đang ở khu phố gần khách sạn chơi, vì thế hẹn 7 giờ gặp ở cửa chính khách sạn.
Mà thời gian Giang Ngu trở về khách sạn đều ở khoảng 8 - 9 giờ tối hoặc là sẽ không trở về.
Ai ngờ đồ vật vừa được chuyển giao không bao lâu Giang Ngu liền nhanh trở về khách sạn.
Cô chột dạ sợ hãi, nghĩ tới có thể hay không lúc đó đã bị bắt gặp, rồi lại cảm thấy không có khả năng trùng hợp như vậy, sau đó Giang Ngu lại hỏi cô mỹ phẩm dùng có được không, càng làm cho cô yên tâm hơn.
Nhưng hiện tại----
Trình Tô Nhiên đón nhận ánh mắt lạnh lẽo kia, lòng bàn tay nắm chặt góc áo, "Chị, chị....!thấy?"
Giang Ngu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà liếc cô.
Không nói gì xem như là cam chịu.
.
truyện teen hay
Trình Tô Nhiên thoáng chốc tâm lạnh một nửa.
Cô rốt cuộc hiểu được rồi, vì cái gì mà buổi tối hôm đó chị ấy thoạt nhìn không thích hợp.
Trực giác của cô không sai, cô mẫn cảm cũng không sai, bởi vì trước sau bản thân làm "chuyện xấu" chột dạ mà ra, thôi miên bản thân rằng chính mình chỉ là đang nghỉ nhiều, sợ lòi đuôi.
Nếu là ai khác cũng vậy thôi, món quà mà mình trao tay lại bị đối phương đem đi bán đều sẽ sinh khí.
Càng quá đáng hơn là cô lại nói dối.
Nhưng là......!
Kim chủ thế nhưng sẽ để ý chuyện này? Ở giữa các cô chỉ có quan hệ bao dưỡng lạnh lẽo thế nhưng cũng sẽ vì loại sự tình này mà ảnh hưởng lớn đến tâm tình, nhớ đến bây giờ?
Một tia cảm xúc vi diêu nơi đáy lòng bắt đầu nhộn nhạo, giống như bọt biển sôi trào lên mặt nước.
Cô nhìn Giang Ngu.
Giang Ngu cũng nhìn cô.
"Thực xin lỗi, chị....." Trình Tô Nhiên đôi mắt phiếm hồng, thanh âm càng ngày càng thấp, "Em không nên đem quà tặng bán đi, lại càng không nên nói dối lừa chị."
"Món quà chị tặng thật sự rất quý, chỉ là đối với một người tuổi trẻ như em, chưa có nhiều kinh nghiệm, chưa từng trải qua việc gì lớn trong đời, món quà này càng giống một loại đồ vật gây nghiện dụ hoặc người.
Em không dám đánh giá cao năng lực tự khống chế của bản thân, có lẽ dùng qua nó một lần về sau liền sẽ khó từ bỏ, mà trước mắt em không có năng lực để mua nó, sợ sẽ tạo thành thói quen không thể quay về như trước nữa."
"Lúc ấy em nghĩ rằng, loại mỹ phẩm này càng dùng về sau mới có thể duy trì được hiệu quả của nó, với em mà nói đây là tiêu sài xa xỉ, không phải nhu yếu phẩm, như vậy sẽ không thu được lợi ích gì.
Nếu đem nó bán đi, sẽ không bị nó dụ dỗ, mà là những gì quý giá....."
Trình Tô Nhiên nói nói có chút nghẹn ngào, thường xuyên chớp động đôi mắt, dường như đang cật lực khống chế cái gì đó.
Cô là chim hoàng yến, cô lại càng có thể đúng lý hợp tình mà duỗi tay đòi tiền chị ấy, thừa dịp kỳ hạn hợp đồng ba tháng còn chưa tới, vớt nhiều một chút, hưởng thụ nhiều một chút.
Nhưng sau đó thì sao? Hợp đồng sẽ gia hạn sao? Thói quen sinh hoạt xa xỉ, thói quen tiêu tiền như nước của cô, phải làm sao bây giờ đây?
Cô có lẽ sẽ lạc đường, có lẽ sẽ sa đọa, cô lựa chọn bị bao dưỡng nhưng mục đích chung quy lại biến thành "hưởng lạc".
Nhưng đó không phải là những gì cô muốn a.
Ở cô xem ra, nếu nói Giang Ngu chính là kim chủ của cô, không bằng nói đã biến tướng trở thành giúp đỡ giả.
Trong lòng của cô đối với cô ấy ích nhiều cũng tồn tại một chút cảm kích.
"Chị, cảm ơn ý tốt của chị, về sau vẫn là không cần đưa em những thứ quý giá như vậy, cái này cũng không có trong hợp đồng quy định về nghĩa vụ của chị.
Mấy thứ đó nếu đặt vào tay em trừ bỏ có thể mang bán lấy tiền còn lại đều không có tác dụng, hà tất gì phải làm thế, chị đem chúng cho người đáng giá không phải tốt hơn sao?" Trình Tô Nhiên cười cười, khóe mắt không cẩn thận rơi ra một giọt nước mắt.
Cô nhanh tay mà lau đi, ngửa đầu, tiếp tục nói: "Chuyện này là em làm sai, em....."
Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, chui vào bức màn sau lưng.
Giang Ngu vẫn duy trì động tác ngồi bất động.
Thất thần.
Lời của cô gái nhỏ nói quanh quẩn bên tai, trong một lúc hoảng hốt, cô ấy nhớ tới chính bản thân mình.
Giới thời trang thoạt nhìn là một nơi hoa lệ trật tự, lúc cô ấy mới vào trong đó, thiếu chút nữa liền hoa mắt.
Năm ấy cô ấy cùng bạn nhỏ bây giờ rất giống nhau.
Giang Ngu nghiêng mặt.
Cửa sổ sát đất mở một nửa, bức màn màu trắng gạo hơi hơi phất động, bóng dáng cô gái nhỏ nhỏ yếu mảnh khảnh ở bên trong, gió lạnh thỏi tới thanh âm nức nở rất nhỏ, áp lực mà khắc chế.
Nếu xem đây là lạt mềm buột chặt, kỹ thuật diễn xuất của bạn nhỏ thật sự quá tốt, nên để những diễn viên ở nơi hỗn loạn như giới giải trí đến học tập cô.
Một chút cảm giác tội ác nổi lên trong lòng, thực mau lại bị cô ấy gạt đi.
Cô ấy không có trái tim.
Cô ấy chỉ trung thành với cảm thụ của bản thân mình.
Ngồi trong chốc lát, thanh âm nức nở như cũ đứt quãng, Giang Ngu nhíu nhíu mày, đứng lên, từ trong hộp gỗ lấy ra tờ khăn giấy, tiến về phía cửa sổ đi đến.
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Cô ấy dừng lại bước chân, một tay cắm vào trong túi quần tây, trầm mặc nhìn thân ảnh phía sau bức màn.
Một lát sau, bức màn giật giật, Trình Tô Nhiên từ phía sau đi ra, thấy cô ấy đứng ở