Tiếng nói vừa dứt, Trình Tô Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, nghẹn lại yết hầu, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy sô pha dưới thân, cưỡng bách bản thân trấn định lại.
"Không có việc gì." Cô cắn môi dưới, lộ ra gương mặt tươi cười.
Trong phút chốc cánh môi vừa hơi chút trắng bệch rất nhanh khôi phục lại phấn hồng, giống như một viên kẹo ngọt anh đào óng ánh.
Giang Ngu cúi đầu hôn xuống, lòng ngực nóng lên.
"Ngô."
Trình Tô Nhiên nhắm mắt lại, nhịn không được bắt đầu phát run, ngón tay cắm thật sâu vào sô pha, móng tay bởi vì siết chặt mà trở nên đau nhức, nhưng tay chân lại không nghe theo sai bảo.
Ký ức đêm hôm đó ở trong não giống như một bộ phim chiếu lại, một bức lại một bức hiện lên vô cùng rõ ràng.
Chị ấy thật sự rất hung dữ.
Cô sợ hãi.
Cho rằng đã trôi qua lâu như vậy, cảm xúc sớm đã phai nhạt, nhưng lúc hai người gần gũi nhau, cùng nhau tiến thêm một bước, những ký ức được chôn sâu dưới đáy lòng giống như bóng ma đột ngột xuất hiện, tựa như một con mãnh thú, điên cuồng mà gặm cắn cô.
Nhưng cô lại không thể cự tuyệt.
Nụ hôn dài dần rút hết không khí, ngừng lại một lát, lại biến thành những hạt mưa rải rát dừng trên đôi mắt, cái mũi cô.
Trình Tô Nhiên run đến càng thêm lợi hại.
Giang Ngu lại lần nữa dừng lại.
"Lạnh không?" Cô ấy vén ra sợi tóc bên mái cô gái nhỏ, đáy mắt là lửa nóng nhu tình, trong thanh âm không tự giác mang theo chút ý vị thương tiếc, "Chúng ta về phòng được không?"
Phòng......!
Ánh đèn tối tăm, tiếng vang ong ong, bất lực nức nở.
Cô nhớ tới đủ loại tư vị, trong lòng càng thêm sợ hãi.
"Em, em tương đối thích nơi này-----" Trình Tô Nhiên nặn ra một nụ cười tươi, hai má lúm đồng tiền nhỏ cứng đờ móp méo lõm xuống, tay chân lại vẫn run lên không ngừng, cô không biết rằng hai mắt của mình đã sớm đỏ hoe.
Thẳng đến khi có ánh nước lập lòe, hơi nước chua xót tràn ngập.
Cô thực nhanh chớp động mí mắt.
Giang Ngu nhìn xuống cô gái nhỏ, ánh mắt thật sâu, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng dưng cô ấy đem người đỡ dậy, "Sợ hãi?"
"Không có không có." Trình Tô Nhiên liên tục lắc đầu.
"Nói dối."
"Thật sự không...."
Lời còn chưa nói xong, nước mắt liền rơi xuống, cô cả kinh cuống quýt quay mặt đi, nương theo tóc che đậy mà giơ tay lên lau.
Quả nhiên là bạn nhỏ nói dối thành quen.
Trong mắt Giang Ngu hiện lên một tia bất đắc dĩ, tâm tình có chút trầm trọng.
Cô ấy nhớ tới buổi tối hôm đó, tuy rằng đã qua một thời gian, nhưng vẫn nhớ mang máng bạn nhỏ thanh âm nức nở thống khổ.
Khi đó trong đầu cô ấy chỉ có dục vọng chi phối cùng khống chế mang đến khoái ý.
Giống như chú chim nhỏ ngoan ngoãn dưỡng ở trong lòng bàn tay, khi cô ấy vui vẻ, sẽ nhìn xem lông chim xinh đẹp, nghe một chút giọng hót thanh thúy của chim, vô cùng yêu thích, khi cô ấy không vui vẻ, chỉ cần khép lại lòng bàn tay, dùng một chút lực là có thể kết thúc sinh mệnh của chim nhỏ.
Cô ấy đã từng rất yêu thích nhìn xem bộ dáng sợ hãi của chim hoàng yến nhỏ.
Nhưng hiện tại.......!
Cô ấy có phải đã làm rất quá đáng hay không?
Trên môi bỗng nhiên nóng lên, Giang Ngu lấy lại tinh thần, không biết từ khi nào bạn nhỏ đã quay mặt lại, chủ động hôn cô.
"Chị," Trình Tô Nhiên ôm Giang Ngu, ở bên tai cô ấy thổi khí, tựa hồ muốn nếm thử tư vị của chủ động, "Em không sợ hãi, em cảm thấy sô pha khá tốt."
Đáng tiếc kinh nghiệm quá ít, bộ dạng vụng về chọc người cười.
Giang Ngu cầm lòng không được cong khóe môi, đáy lòng thêm vài phần mềm mại, ở trên lưng cô vỗ vỗ, nhẹ giọng nói: "Đi ngủ đi."
"Sao?"
"Ngoan."
Nghe cô ấy ngữ khí hống trẻ nhỏ, Trình Tô Nhiên mềm lòng, vứt bỏ bối rối, tích đủ dũng khí cùng cô ấy đối diện, "Chị----"
"Ừm?"
"Em không phải cố ý."
"Tôi biết." Giang Ngu cười cười, thay cô lau đi ánh nước còn chưa khô trên khóe mắt, "Hôm nay tôi có chút mệt, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cặp mắt kia quá sâu, giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, chỉ có thể thấy được mặt ngoài nhợt nhạt còn có một tầng độ ấm, xuống nữa lại là băng cứng sâu không lường được.
Trình Tô Nhiên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô ấy, muốn từ trong đó có thể tìm ra được cái gì, lại cũng chỉ là phí công.
Cô cũng không biết bản thân là đang chờ mong cái gì.
Chị ấy sẽ hống cô sao?
Sẽ giống như lần đầu tiên ôn nhu mà kiên nhẫn hống cô sao?
Thực ra cô rất dễ thỏa mãn, sợ hãi cũng được, ủy khuất cũng được, lại thêm nhiều cảm xúc khác cũng được, chỉ cần có một người tình nguyện hống cô, liền cái gì cũng tốt.
Cho dù tiếp theo vẫn không thể duy trì lâu, vòng tuần hoàn lại lần nữa lặp lại.
Nhưng mà như thế nào có thể hi vọng xa vời rằng kim chủ sẽ đến hống cô? Rõ ràng hẳn là cô nên chủ động đi lấy lòng kim chủ.
Cô cũng không nên ủy khuất.
Buổi tối hôm đó sở dĩ nhận hết tất cả đều là bởi vì bản thân cô xứng đáng chịu như vậy.
Chị ấy có tha thứ cho cô hay không cô không biết được, nhưng chỉ cần cô ấy cho cô vài phần sắc mặt tốt, cô liền sẽ quên đi giáo huấn đêm hôm đó.
"Làm sao vậy bạn nhỏ?" Giang Ngu vuốt nhẹ cái mũi cô gái nhỏ.
Trình Tô Nhiên lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
"Đi thôi."
".....!Được."
Cô rời khỏi lòng ngực của Giang Ngu, không nói câu ngủ ngon, yên lặng trở về phòng.
Không gian yên tĩnh.
Giang Ngu ngồi một mình ở trên sô pha, giống như một tượng gỗ được điêu khắc, không nhúc nhích, đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu lên thân ảnh cô tịch của cô ấy, mất đi phần ánh sáng cũng mất đi sắc màu ấm áp trên người cô ấy.
Thật lâu sau cô ấy giơ tay xoa xoa giữa chân mài, đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, Trình Tô Nhiên bị cô cô trong điện thoại gọi mắng một trận.
Bạch nhãn lang, không biết tốt xấu, không biết ơn.....!Đều là những từ ngữ đã được lặp lại vô số lần.
Từ nhỏ cho đến