Trình Tô Nhiên cả người cứng đờ, khuôn mặt nhỏ cùng lỗ tai đều nổi lên nhiệt ý nóng bỏng, sửng sốt hồi lâu mới hiểu được lời nói này có ý tứ gì, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
Cô cuối đầu rúc vào vai Giang Ngu, hai cánh tay rũ xuống, ôm cũng không được mà không ôm cũng không xong, trong lòng nhảy lên nhảy xuống.
"Vậy có chút khó làm rồi." Giang Ngu cười khẽ một tiếng, tựa như đang lầm bầm lầu bầu.
Hương sữa tắm sữa bò nhàn nhạt phả tới, quanh quẩn ở chóp mũi, ngọt thanh thuần tịnh.
Cô ấy siết chặt cánh tay, chóp mũi cơ hồ muốn chạm vào tóc mái.
Trình Tô Nhiên sửng sốt.
Không phải thích những cô gái sạch sẽ sao? Chẳng lẽ...cô nghĩ sai rồi?
Đang trong lúc thất thần, bên tai bỗng nhiên nhiệt độ ngày càng cao, cô run lên một chút, chỉ nghe thấy Giang Ngu nhẹ nhàng nói với cô: "Không quan hệ gì, tôi sẽ dạy em."
Nói xong, áo tắm không biết khi nào đã bị cởi ra một nửa.
Chất liệu vải tơ tằm mượt mà trượt xuống, hai khỏa tròn ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng rung động, bởi vì gầy, khe rãnh không đến nỗi sâu, giống như một mảnh vùng nước được ánh sáng nhu hòa chiếu đến.
Trình Tô Nhiên nức nở một tiếng, cơ hồ phản xạ có điều kiện mà đẩy Giang Ngu ra, sau đó lui nhanh về phía sau, hai tay gắt gao giữ chặt áo ngủ.
Những điểm chưa kịp hiện ra đã nhanh chóng được che đến kín mít.
Cô kinh hoảng mà nhìn Giang Ngu, con ngươi ngập nước hơi hơi mở to, giống như một chú nai con bỗng nhiên chịu phải kinh hách lớn.
Giang Ngu cũng nhìn cô.
Trong ánh mắt cơ hồ hàm chứa ngạc nhiên, nghi hoặc, còn có một chút nhạt nhẽo cùng bất đắc dĩ.
"Em...." Môi cô gái nhỏ giật giật, tưởng rằng chính mình đã chuẩn bị thật tốt, nhưng hành đồng lại so với đầu óc còn muốn nhanh hơn, một giây kia vẫn chưa kịp tự hỏi đã hành động.
Một trận trầm mặc quỷ dị.
Giang Ngu nhìn cô một lúc lâu, giống như hiểu ra cái gì đó, khóe môi câu lên, một tay cắm vào túi quần tây, một tay chỉ chỉ vào căn phòng phía bên phải, nói: "Đêm nay em ở gian phòng kia đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau đó cô ấy bước trên đôi chân dài, lướt qua Trình Tô Nhiên đi hướng phòng phía bên trái.
Cùm cụp---
Cửa phòng đóng lại.
Trình Tô Nhiên sửng sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, ngón tay nắm lấy áo ngủ vô thức thả lỏng một chút.
Hồi lâu sau, cô nghiêng thân mình xuống giường, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tiến lên hai bước, lại dừng lại, nhất thời không biết nên làm sao.
Cô thế nhưng lại cự tuyệt kim chủ tương lai....!
Đối phương không hài lòng, liền sẽ không muốn cô nữa.
Sự tình bị cô làm cho rối loạn hết lên.
Trình Tô Nhiên hối hận gục đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi, cô có cái gì mà xấu hổ chứ, chẳng lẽ loại chuyện này sẽ so với sơn cùng thủy tận* càng khổ sở hơn sao? Còn không phải là chỉ nhắm chặt mắt, sau đó nằm ngay ra....!
*Sơn cùng thủy tận: chỉ những nơi xa xôi
Chính là nếu bây giờ muốn cô đi gõ cửa, dường như cũng làm không được.
Xung quanh thật yên tĩnh, ánh đèn trên trần nhà chiếu lên ánh sáng rực rỡ, bao phủ trên đầu tóc tán loạn của cô, khuôn mặt nhỏ trắng noãn mềm mại, bóng dáng nhỏ lẽ loi ngồi trên thảm cuộn thành một đoàn.
Lúc này cửa phòng bên trái lại mở ra.
Trình Tô Nhiên bỗng chốc ngẫng đầu lên, trông thấy thân ảnh thon dài của nữ nhân từ trong phòng đi ra, ánh mắt thoáng kinh ngạc dừng tại trên người cô ấy, cô tức khắc không biết lấy dũng khí từ chỗ nào, đi qua gọi, "Chị...."
"Không ngủ được sao?" Giang Ngu nghe thấy thanh âm yếu ớt nhẹ nhàng gọi chị, ngực hơi hơi phát ngứa, ngữ khí đều không tự giác mà thêm phần ôn nhu.
"Hơn 10 giờ rưỡi còn chưa ngủ là muốn có nếp nhăn sau."
Trình Tô Nhiên rũ xuống mi mắt, nghĩ sẽ nói rằng đêm nay bản thân có thể, lời đến bên miệng lại chỉ biến thành một câu xin lỗi: "Vừa rồi thực xin lỗi...."
Ngón tay nắm chặt áo ngủ bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Rõ ràng là rất khẩn trương, lại khiến bản thân liều mạng cố lấy lòng, bộ dạng giãy giụa này của chim hoàng yến nhỏ, khiến nội tâm tà ác của Giang Ngu cực đại được thỏa mãn, cô ấy bỗng nhiên cuối đầu, tiến đến bên tai cô gái nhỏ nhẹ giọng nói: "Nếu là xin lỗi, vậy em nói xem nên làm thế nào để bồi tội một cách thích hợp nhất đây?"
"....."
"Dạ?"
Tâm Trình Tô Nhiên run lên một cái, gian nan mà nâng mí mắt.
Cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ của kim chủ, chỉ là cô đã đánh giá cao bản thân mình, cho dù đã suy xét thật lâu cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng ngay lúc chân chính tiến đến, vẫn khó lòng mà tiếp thu được.
Tay càng muốn buông ra lại vô thức càng nắm càng chặt, đại não cô giống như không thể khống chế được tay chân của mình, tuyệt vòng từng chút một ập lên trong lòng...!
Bỗng nhiên, Giang Ngu cười một tiếng, thẳng eo lên, thu lại dáng vẻ trêu đùa của bản thân, nghiêm túc nói: "Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai lại nói."
"Ngủ ngon." Cô ấy giơ tay lên xoa xoa đầu cô gái nhỏ, sau đó lập tức đi đến phòng tắm.
Ngày mai?
Trình Tô Nhiên ngơ ngẩn mà quay đầu.
Còn có ngày mai sao?
Một đêm thấp thỏm trôi qua, Trình Tô Nhiên không thể nào ngủ ngon được.
Hôm sau tỉnh lại cô nằm trên giường phát ngốc một lát mới đứng dậy đi rửa mặt.
Mỗi phòng ngủ đều sẽ có một nhà vệ sinh, bên trong có đồ dùng một lần được khách sạn chuẩn bị.
Cô đem quần áo thay ra, lại nhìn bản thân trong gương, vô thức đỏ mặt, vội vàng dùng áo ngủ che lại mới đi ra ngoài.
Trong phòng khách rộng rãi, ánh mặt trời chói chang.
Bên cửa sổ có đặt máy chạy bộ, Giang Ngu đang chạy chậm trên đó, cô ấy nhắm hai mắt, tóc dài được buột ở sau đầu, chiếc áo thể thao màu đen cùng quần đùi, hai chân thon dài luân phiên tiết tấu mà chạy chậm.
Cô ấy tuy rằng rất cao nhưng dáng người lại mỏng, tỉ lệ ưu việt, đường cong rõ ràng, cả người trông thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng.
Trình Tô Nhiên thẳng nhìn chằm chằm cô ấy....!
Dáng người thật đẹp.
Cô thở dài, gương mặt lại không khỏi nóng lên, một tia cảm xúc vi diệu khẽ lướt qua, giống như cơn gió, lướt qua trong chốc lát, chưa kịp bắt giữ đã không bóng dáng biến mất.
Không biết qua bao lâu, người trên máy chạy bộ dần dần dừng lại, mở mắt ra, làm một động tác kéo duỗi, quay người lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt trong suốt mà nhìn mình.
"Buổi sáng tốt lành, bạn nhỏ." Giang Ngu đạm đạm cười, cầm lấy khăn lông được vắt trên tay cầm của máy chạy bộ, lau lau trên cổ, buông ra lại hướng cô gái nhỏ đi đến.
Trình Tô Nhiên hoảng hốt hoàn hồn lại, người