Ban đêm, bên trong Tieba vô cùng sôi nổi.
Quần chúng ăn dưa đang truyền tay nhau một bức ảnh, chính là bức ảnh chiều nay Điền Lâm mang theo chăn nệm đi bên cạnh Trình Tô Nhiên, bên trong ảnh chụp còn có thể nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu trắng.
[ Buổi chiều đã nhìn thấy ở tòa số 7, là chiếc xe mà lầu chủ đăng đúng không? Tôi thấy một dì bước ra từ trong xe này.
]
[ Đây mà là kim chủ? Ba mẹ của tôi chắc cũng là kim chủ của tôi đi.
Sợ thật! Thiếu nữ thanh xuân hai mươi tuổi được bao dưỡng thế nhưng lại không biết mình được bao dưỡng từ khi nào.
]
[ Đã sớm cảm thấy mấy tấm ảnh của lầu chủ không đáng tin rồi.....]
Bức ảnh vừa được chia sẻ lên chưa đến hai giờ, bài đăng liền tăng thêm ba trang, hướng gió của dư luận lấy thế dời non lấp bể mà bị nghịch chuyển.
Có mấy cái id thành công mang theo tiết tấu câu chuyện đem mâu thuẫn dời đến trên đầu lầu chủ.
[ Có chắc không phải bạn cùng lớp không? Thật là muốn tránh xa loại người này.
]
[ Đúng vậy, đơn thuần nhìn không quen ha, đi hộp đêm thì có làm sao? Không thể đi tụ hội uống chút rượu à?? Có bản lĩnh thì làm hộp đêm đó đóng cửa đi, mắt hỏng thì đương nhiên nhìn cái gì cũng đều thấy bẩn! ]
Có một số người nói rằng muốn vì Trình Tô Nhiên mà nói chuyện, có thể nhìn thấy được đa số đều là những cô gái trẻ.
Mà những nam sinh trước đó mở miệng nói ra những câu từ đáng khinh vui đùa thì lại hoàn toàn chẳng thấy đâu.
Thời điểm Trình Tô Nhiên từ Đinh Viện biết được tin tức là lúc cô đang làm bài luyện tập dịch viết.
Mấy ngày nay cô bị những đồn đãi vớ vẫn làm cho sức cùng lực kiệt, có chút biểu hiện của hội chứng PTSD*, nhìn thấy bất luận những ai đang tụ tập thảo luận đề tài gì đó đều cảm thấy là đang nói chính mình, cũng chỉ có thể dùng học tập để dời đi lực chú ý.
*Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.
Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.
Cô gian nan mà xem hết một lượt bài đăng, quay trở về trang chủ lại phát hiện có người đăng bài mới----- là thảo phạt "Tép riu".
Tiêu đề: Hiện tại những ác ý bịa đặt đều hung hăng ngang ngược như vậy sao?
Lầu chủ mới đem bức ảnh kia dán ở trang đầu, nói rằng bài đăng này được đăng lên là vì muốn thay Trình Tô Nhiên nói chuyện, quan sát kĩ một chút có thể phát hiện được một số id nói chuyện nhất châm kiến huyết*, ngữ khí không giống như người chỉ mới hai mươi tuổi.
*Nhất châm kiến huyết: ý nói một câu trúng ngay trọng điểm.
Trình Tô Nhiên chậm rãi lướt xuống dưới xem, thình lình nhìn thấy một tin đăng trả lời lại:
[ Tôi là Đinh Viện bạn cùng phòng của Trình Tô Nhiên, tôi dám mang danh dự của bản thân ra để chứng minh, người trên ảnh chụp chính là dì nhỏ của Trình Tô Nhiên, chiều nay vừa đến ký túc xá, khuôn mặt xinh đẹp khí chất hơn người, điều kiện kinh tế hẳn là không kém.
Nhiên Nhiên là một người rất ưu tú, năm nhất và năm hai đều nhận được học bổng quốc gia, tuy rằng hàng ngày cậu ấy không thích nói chuyện, nhưng làm người lại chính trực thiện lương, chẳng qua ở nơi nào đó có người trong tối lại không thích như vậy, tôi không biết lầu chủ là ai, vì cái gì lại ác ý bịa đặt cậu ấy, đoán rằng hơn phân nửa là bởi vì ghen ghét đi, loại người này rất rất đáng buồn, cố gắng cách mấy thì cũng vĩnh viễn chỉ là lão già hôi dưới cống ngầm.
]
Bạn bè của Đinh Viện ở trường học rất nhiều, lời này vừa bật thốt lên liền trở thành nhất hô bá ứng*
*Nhất hô bá ứng: Ý chỉ người người hưởng ứng làm theo
Càng ngày càng có nhiều người đồng tình cùng Trình Tô Nhiên, từng lời khen ngợi nối gót nhau tiến tới, còn xuất hiện không ít học muội yên lặng sùng bái cô.
Trình Tô Nhiên yên lặng nhìn, nơi địa phương mềm mại nhất trong lòng giống như bị cái gì chọc một chút, có cảm giác hổ thẹn.
Đinh Viện đứng ra giúp cô nói chuyện nhưng không lâu trước đây cô lại hoài nghi ác ý phỏng đoán đối phương, hiện tại nhìn thấy những dòng chữ đó chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô căn bản không phải là người chính trực thiện lương, bản thân cô mới chính là lão già hôi dưới cống ngầm.....!
Trình Tô Nhiên thoát khỏi bài đăng, gửi cho Đinh Viện một tin nhắn "Cảm ơn cậu."
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, dư luận được xoay chuyển bình ổn lại là một phương diện, mà về phương diện khác, cô cần thiết phải chuẩn bị thật tốt để gõ gõ sau lưng người đã khởi xưởng những chuyện này, nếu không hai năm tới rất có khả năng sẽ lại lần nữa phát sinh loại sự tình như vậy.
Cô cũng không phải là quả hồng mềm dễ nắm.
Hôm sau là Tết Trung Thu, buổi sáng Giang Ngu có công tác quay chụp, sáng sớm đã cùng đoàn đội đến studio.
Hôm nay phòng làm việc mới đã được sắp xếp ổn thỏa di dời xong, giữa trưa mọi người tụ lại cùng nhau ăn cơm chúc mừng, cô ấy phát cho mỗi người một bao lì xì cùng hộp quà bánh trung thu, buổi chiều được nghỉ, ai về nhà nấy, phòng làm việc vốn dĩ náo nhiệt nay lại trở nên quạnh quẽ.
Phòng làm việc mới là Giang Ngu tự mình chọn, diện tích hơn 900 mét vuông, hai tòa nhà độc lập được nối với nhau bằng một tầng trung gian ở giữa, đại bộ phận diện tích được thiết kế bằng tường kính, khiến cho toàn bộ tòa nhà cho dù là ngày trời đầy mây cũng đều là ánh sáng sung túc của trời nắng.
Lúc này người đều đã đi hết, ngay cả dì lao công cũng đã về nhà, Giang Ngu ngồi ở trên ghế bập bênh trong sân nhỏ một bên đọc sách một bên phơi nắng.
Thời điểm nghỉ phép, cô ấy thích nhất là ở một chỗ, như vậy cảm giác được thời gian sẽ từ bên trong kẽ ngón tay bay nhanh trốn thoát.
Quyển sách có tên là < Đường mòn phân nhánh hoa viên > của tác giả Borges.
Bốn phía thanh u yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng chim kêu, một hai con chim sẻ nhỏ vỗ cánh phành phạch bay qua đầu tường, đậu lại trên những cành lá thấp.
Ánh mặt trời dừng lại dưới chân cô ấy.
Điền Lâm đến đã được một lúc, đứng ở bên cửa sổ sát đất nhìn thân ảnh kia, lại không tiến đến quấy rầy.
Thật lâu sau đó, nàng khẽ thở dài, tay chân nhẹ nhàng đi qua, "Chị Ngu------"
Giang Ngu quay đầu lại.
.
ngôn tình hài
"D&M gửi sản phẩm mới của quý này đến đây." Điền Lâm cầm lấy hộp trong tay phóng đến trên bàn, "Em đã xem thử qua, phối hợp với bộ lễ phục hoa văn da rắn của chị rất thích hợp."
Nàng nghiên thân mình dựa vào cạnh bàn ngồi xuống.
Giang Ngu buông sách xuống, hướng nàng nhướng mài, "Không trở về ăn tết à?"
Mở hộp ra, bên trong là một cái vòng cổ.
Một đôi mắt màu bạc hẹp dài, đồng tử màu ngọc lục bảo, lạnh lẽo nhưng lại lộ ra uy nghiêm, màu sắc của đá quý dưới ánh mặt trời lộng lẫy câu lấy ánh mắt người---- mắt của Horus.
Đầu năm nay Giang Ngu cùng với D&M ký kết hợp đồng đại ngôn hai năm, trở thành đại sứ của thương hiệu trang sức lâu năm nổi tiếng toàn cầu, mỗi quý có ngàn vạn sản phẩm mới đều sẽ đưa đến đây một phần.
Cô ấy chỉ thường đeo khi tham dự các hoạt động, bình thường đều sẽ để trong tủ quần áo ở nhà.
Sau khi xem xong, cô ấy đóng hộp lại.
"Nếu như em trở về, không phải chị chỉ có một mình sao?" Điền Lâm cười cười, thay cô ấy cất tốt vòng cổ.
Giang Ngu cười khẽ lắc đầu: "Đều đã lớn hết rồi, còn muốn theo cạnh tôi."
"Cũng không thể hàng năm đều chỉ có một mình qua lễ."
"Một người rất tốt."
Điền Lâm nhấp môi trầm mặc, ánh mắt của nàng giống như đang nhìn xem một lão thái thái cố chấp.
Qua một lát sau mới nhắc tới một việc: "Nói đến tin đồn của Trình tiểu thư, qua một đêm thế cục đã gần như nghịch chuyển, so với trong tưởng tượng của chúng ta còn muốn nhanh hơn."
"Ừm."
"Có rất nhiều người giúp nàng nói chuyện, tình huống kỳ thật cũng không quá phức tạp."
"Ừm."
"Cho nên chị đừng lo lắng."
"Lo lắng cái gì?" Giang Ngu quay mặt đi, sóng mắt bình tĩnh.
Điền Lâm dừng một chút, nói: "Không có gì." Nàng tựa hồ đã đoán sai tâm tư của bà chủ, lại thay đổi đề tài nói sang chuyện khác, "Tối hôm nay như thế nào lại không đi khách sạn?"
Giang Ngu lại lần nữa cầm lấy sách, không chút để ý nói: "Để em ấy bình tĩnh lại đã."
Điền Lâm bỗng cảm thấy bản thân mình không đoán sai.
"Em lại theo dõi thêm hai ngày nữa, sau khi bác bỏ tin đồ nhiệt độ đã được giảm xuống, người qua đường sẽ nhanh chóng không để ý đến nữa, một đám trẻ nhỏ nháo cũng không bao lâu."
"Được."
Lại là một trận trầm mặc.
Giang Ngu lật xem vài trang sách, đột nhiên ngẩng đầu: "Về nhà đi, tôi không cần em theo bên cạnh, nhưng thật ra mỗi ngày em đi theo tôi vội này vội kia, cũng đã lâu rồi không có thời gian thật tốt ở cạnh người nhà."
"......"
"Chẳng lẽ là muốn đuổi em?"
"Thôi được rồi." Điền Lâm bất đắc dĩ mà đứng dậy, "Sau khi em đi thì nhớ rõ ăn bánh trung thu, hôm nay ăn tết không cần nghiêm khắc với bản thân quá."
"Ừm."
Chưa đi được hai bước Giang Ngi đã gọi nàng lại: "Từ từ------"
Điền Lâm xoay người lại.
"Không phải em nói gần đây eo của dì không tốt sao, tôi có mua một con robot dọn dẹp, đặt ở trong văn phòng, em tiện đường ghé qua cầm mang về nhà đi."
"Này....."
"Nghe lời."
"Hống trẻ nhỏ a, Giang nữ sĩ?"
"Đi đi." Giang Ngu mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Sau khi Điền Lâm rời đi.
Khoảng sân to như vậy lại trống trải chỉ có một mình Giang Ngu, bên chân ánh mặt trời đã thong thả bò về phía tây, sách trong tay bất tri bất giác đã xem đến một nửa, lại buông tay, hoàng hôn đã nhuộm đầy không trung.
Cô ấy đứng dậy hoạt động gân cốt, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Danh sách bạn bè trong Wechat có hơn