Đây là cảnh cáo.
Bên trong đôi mắt tựa hồ sâu kia là một mảnh hàn ý, ẩn ẩn hàm chứa tức giận, cả người Trình Tô Nhiên cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, môi ngăn không được mà run rẩy.
Trong nháy mắt kia cô nhớ tới thân phận của mình-----
Một con chim hoàng yến.
Một tiểu sủng vật không có tư cách yêu cầu bất cứ thứ gì đối với kim chủ.
Trong đầu Trình Tô Nhiên ầm ầm vang lên, chỉ nghe thấy có thứ gì đó "bang " một tiếng bị đánh đến vỡ nát, có một cái tay vô hình túm lấy cô lôi xuống.
Rơi vào một hồ băng lạnh lẽo.
Thế giới hiện thực phù phù trầm trầm, đây mới chính là nơi vốn thuộc về cô.
Thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng.
"Thực xin lỗi...." Trong cổ họng Trình Tô Nhiên phát ra thanh âm nức nở tựa mèo nhỏ kêu, một cổ chua xót thẳng bức lên hốc mắt, cô không nhịn được, muốn quay mặt tránh đi nhưng đã quá muộn, nước mắt cứ như vậy ào ạt chảy xuống.
"Thực xin lỗi.....chị.....xin, xin lỗi....."
Cô hít thở thật sâu, có rất nhiều lời muốn nói lại chỉ biến thành thực xin lỗi, lông mi bị nước mắt thấm ướt, đen láy sáng trong, có mấy sợi dính lại với nhau, trên má là nước mắt oánh oánh.
Mắt, mũi hồng thành một mảnh.
Giang Ngu không biết rằng một câu nói của mình lại có lực sát thương lớn như vậy, nhất thời bó tay không có biện pháp, đáy lòng dâng lên nhàn nhạt hối hận, rồi lại không muốn lập tức qua hống cô, cô ấy đem Trình Tô Nhiên đẩy sang một bên, quay mặt đi, mở điện thoại chính mình ra xem.
Vừa lúc Điền Lâm gửi đến lịch trình an bài công tác tháng sau của cô ấy.
Tạp chí, quảng cáo, những buổi lễ long trọng....vẫn như cũ bận rộn, bay đến bay đi.
Nhưng bất đồng chính là, quốc khách trước kia cô không nghỉ, năm nay lại có thể nghỉ được hoàn chỉnh một lần.
Cô ấy nghĩ muốn mang bạn nhỏ đến nơi nào đó chơi.
Lựa chọn thích hợp nhất là Paris, bạn nhỏ học tiếng Pháp, tự mình giao tiếp bằng tiếng Pháp sẽ có lợi rất lớn cho việc học tập, chỉ là ý tưởng này quá muộn, hiện tại mới làm hộ chiếu là không kịp....!
Giang Ngu lâm vào trầm tư, thanh âm nức nở bên cạnh bất tri bất giác đã ngừng từ lúc nào, lúc này một hồi chuông điện thoại vang lên.
"Alo? Ừm, ở, các em lên đây đi."
Nghe cô ấy nói xong tắt máy, trong lòng Trình Tô Nhiên biết rằng không thể để bản thân tiếp tục đi xuống nữa, yên lặng lau nước mắt, thức thời đứng dậy, ngoan ngoãn nói: "Chị, em đây đi trước."
Giang Ngu ngẩng đầu.
Bộ dáng bạn nhỏ mi mắt ướt đẫm, cái mũi hồng hồng, môi mỏng nhấp chặt, biểu tình giống như giật mình, bộ dạng bị khi dễ đến đáng thương.
Nơi sâu thẳm trong ký ức vọt tới một cổ cảm giác quen thuộc, bỗng chốc trong đầu Giang Ngu hiện lên những hình ảnh mơ hồ, từng sợi từng sợi một, trong giây lát lại biến mất.
Lấy lại tinh thần, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, nơi mềm nhất trong tim bị bóp một chút.
"Đi rửa mặt." Cô ấy dời đi ánh mắt.
Hiện tại không thể hống, phải khiến cho bạn nhỏ nhớ lấy điểm này.
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh tạt lên mặt, cô mới hoàn toàn thanh tỉnh, ngẩng đầu lên, ở trong gương nhìn thấy đôi mắt ửng hồng, không hề có tinh thần, cô xả ra một nụ cười châm chọc.
Là cô vượt quá giới hạn.
Chị ấy cho cô vài phần sắc mặt tốt cô liền mơ ước loạn hết lên, bất quá hiện tại vẫn còn cứu kịp.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Giang Ngu đang cầm một tập tranh váy cưới nhìn xem, Trình Tô Nhiên lơ đãng liếc mắt nhìn sang một cái.
"!!"
Chẳng lẻ chị ấy muốn kết hôn?
Ý niệm hiện lên trong đầu, Trình Tô Nhiên cuống quýt dời đi ánh mắt, xách lên ba lô, cầm lấy sách, "Chị, em đi đây."
"Ừm."
GIiang Ngu đầu cũng không nâng nói: "Đêm nay tôi sẽ qua, tắm rửa sạch sẽ."
".....Được." Trình Tô Nhiên lúng ta lúng túng trả lời.
Cô ấy đi đến cạnh cửa văn phòng, đang định duỗi tay kéo ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến hai tiếng vang, tiếp theo cửa bị đẩy ra, thân ảnh Kỳ Ngôn xuất hiện trong tầm mắt.
Phía sau còn có một người đi theo, so với Kỳ Ngôn thấp hơn, tóc dài hơi xoăn, mặt mày thanh lãnh, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ màu đen.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
"Tiểu Trình?" Lục Tri Kiều trên dưới đánh giá cô gái nhỏ.
Trình Tô Nhiên kinh hô: "Lục tổng....Chị....."
Kỳ Ngôn: "?"
Giang Ngu: "?"
Không khí ngưng trệ vài giây.
Ánh mắt Lục Tri Kiều dừng ở mấy quyển sách trên tay cô gái nhỏ, càng nghi hoặc: "Em vẫn còn đi học?"
"Em, ách, em------" Trình Tô Nhiên nghẹn một chút, ấp úng, sách giáo khoa trong tay muốn giấu cũng không được mà không giấu cũng không được.
Thấy cô nửa ngày cũng nghẹn không ra được một câu, Kỳ Ngôn ở bên vây xem vội muốn chết, nhịn không được hỏi: "Kiều Kiều, các người quen biết?"
Lục Tri Kiều gật đầu: "Tiểu Trình là nhân viên ở công ty chúng tôi." Nói xong dừng một chút, "Bất quá tháng trước đã đề đơn từ chức, còn chưa kịp chuyển lên chính thức."
Giang Ngu & Kỳ Ngôn: "???"
Trình Tô Nhiên cúi đầu, trong miêng nói câu "Em còn có việc đi trước", rồi vội vàng rời đi.
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Giang Ngu bất động thanh sắc mà ấn nghi ngờ xuống, hướng các nàng vẫy vẫy tay, "Lại đây nói chuyện chính sự."
Hai người đi qua, Kỳ Ngôn đi trước một bước, phát hiện ba người ngồi cùng nhau không thích hợp xem đồ vật, liền chỉ chỉ số pha đơn nói: "Cô ngồi ở chỗ đó, tôi cùng Kiều Kiều ngồi ở đây."
"......"
Giang Ngu hai mắt liếc nàng một cái, đứng dậy đổi vị trí.
Nói đến chuyện công việc cũng bị ăn cẩu lương.
Hôm nay Kỳ Ngôn cùng Lục Tri Kiều đến đây là để lựa chọn váy cưới.
Các nàng quen biết nhau đã hơn một năm, khi đó Kỳ Ngôn vẫn là lão sư trung học, Lục Tri Kiều vẫn là giảm đốc phòng marketing của công ty khoa học kỹ thuật, hiện tại một người đổi nghề thành nhiếp ảnh gia, một người thăng chức trở thành phó tổng, trải qua lớn nhỏ chua xót nhấp nhô, rốt cuộc cũng tu thành chính quả, chuẩn bị sang năm tổ chức hôn lễ.
Chủ lưu trong thị trường váy cưới luôn luôn lấy tình yêu nam nữ làm chủ, không có khoản của nữ nữ, mà trước đây, Giang Ngu cùng bạn của mình là nhà thiết kế sáng lập nên một thương hiệu thời trang là ETERNO, vừa lúc có chuyên môn thiết kế váy cưới cho những cặp đôi nữ nữ, đúng lúc thỏa mãn nhu cầu của các nàng.
Tên của nhãn hiệu có ý là "Vĩnh hằng", tổng bộ nằm ở Milan Italy, hiện tại là người bạn đó chủ quản kinh doanh, Giang Ngu chỉ là chưởng quầy phủi tay làm việc, ngẫu nhiên sẽ đi qua bên đó làm người mẫu miễn phí.
Kỳ Ngôn tiếp nhận tập tranh trong tay Giang Ngu, nghiêng đầu dựa vào Lục Tri Kiều cùng nhau xem.
"Trong đó là những thiết kế mà những khách hàng khác yêu cầu, cho các em xem thử tham khảo." Giang Ngu nhìn không nổi nữa, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng nói xong chính sự, sau đó hỏi một chút tình huống của bạn nhỏ là như thế nào.
Thê thê hai đầu dựa gần nhau, ngọt ngào mà lật xem tranh ảnh.
"Chị cảm thấy bộ này khá đẹp."
"Ừm, đẹp lắm."
"Bộ này cũng không tồi, thiết kế bả vai như thế này chị rất thích."
"Ừm, thích lắm."
Lục Tri Kiều nói một câu, Kỳ Ngôn liền phụ họa một câu.
"Em không thích sao?"
"Chị thích em liền thích."
"Đừng nháo."
"Em nói thật, thẩm mỹ của vợ là nhất."
Giang Ngu nhàm chán đến bắt đầu chơi điện thoại.
Rốt cuộc, đôi thê thê hai người kia cũng xem xong tập tranh, tổng hợp lại ý kiến, Kỳ Ngôn quay đầu nói: "Phong cách lấy gợi cảm làm chủ, trang trọng làm phụ đi, không cần loại thiết kế váy cưới truyền thống cũ kỹ, tôi xem này đó thiết kế vẫn không có cái nào đột phá đặc biệt, vậy thì liền tin tưởng vào thẩm mỹ của các cô."
"Tháng sau Danilo sẽ đến Trung Quốc, cụ thể chi tiết như thế nào các người gặp mặt rồi nói." Giang Ngu nhắc tới tên của người bạn là nhà thiết kế của mình.
"Tiếng Anh của hắn OK không?"
"Vô nghĩa."
Các cô một người ở Canada lưu lại học tập, một người làm ăn buôn bán bên ngoài, hàng năm cũng không biết cùng bao nhiêu khách hàng nước ngoài giao tiếp, phương diện ngôn ngữ càng không có vấn đề gì.
Ba người lại bàn bạc một phen nữa, cuối cùng chính sự cũng nói xong.
Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, ai cũng không nhúc nhích.
Kỳ Ngôn hóa giải xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu nói: "Kiều Kiều, Giang Ngu muốn hỏi chuyện kia vừa rồi của em gái nhỏ....."
Ánh mắt Lục Tri Kiều nhảy lên qua lại trên người Giang Ngu cùng Kỳ Ngôn.
Cuối cùng ngừng ở trên mặt Kỳ Ngôn.
Kia ý tứ rõ ràng là: Em như thế nào lại rõ ràng tâm tư của bạn gái cũ như vậy?
"Em ấy là em gái tôi, Kỳ Ngôn giúp em ấy chụp ảnh." Giang Ngu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đúng lúc lên tiếng giải vây, lúc này mà còn nói giỡn là có thể muốn mệnh.
Kỳ Ngôn xen mồm: "Em gái cái gì, còn giảo biện, bạn gái thì cứ nói bạn gái."
Giang Ngu: "....."
Lục Tri Kiều vừa nghe là bạn gái, thần kinh căng chặt chợt thả lỏng, hồi tưởng một lát, nói: "Tiểu Trình là tháng sáu đến nhận chức, công ty chúng tôi cùng một số người bên Pháp ở châu Phi có nghiệp vụ lui tới, cho nên cần tuyển chọn một nhóm phiên dịch viên tiếng Pháp.
Đại khái là cuối tháng bảy có mấy hạng mục lớn là tôi mang đội tiếp đón, yêu cầu cần có hai phiên dịch viên, vốn là tính toán tìm mấy người tài giỏi, nhưng cấp trên lại đề cử em ấy, nói đứa nhỏ này rất lợi hại, dùng người một nhà vừa có thể tiết kiệm cũng ít tốn sức, sau đó tôi khảo sát một lúc quyết định mang em ấy theo."
"Tiếng Anh và Tiếng Pháp em ấy giải thích vô cùng rõ ràng sát nghĩa, còn trẻ như vậy nhưng trình độ đã đạt đến loại này xác thật rất không tồi, tôi lúc ấy muốn đem em ấy điều đến bên người, không nghĩ đến sau khi hạng mục kết thúc em ấy liền từ chức."
Nói xong, một trận trầm mặc quỷ dị.
"Em ấy mới năm ba," Giang Ngu không nhanh không chậm nói, "Nhân viên mới ở chỗ các cô nhận chức phòng nhân sự không xem giấy tờ tốt nghiệp sao?"
"Cái này phải hỏi bộ phận nhân sự." Lục Tri Kiều thở dài.
"Lúc nãy tôi nhìn em ấy bộ dạng giống như chột dạ, có thể hay không là dùng giấy tờ giả..." Nàng liếc mắt một cái nhìn Giang Ngu không nói tiếp nữa.
Giang Ngu rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không khí lại lần nữa lâm vào xấu hổ.
Kỳ Ngôn hết nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, thay đổi đề tài, nói: "Kỳ nghỉ có sắp xếp gì không? Mọi người cùng nhau ra ngoài chơi thế nào? Tôi cùng Kiều Kiều đã đăng ký trước rồi.
"Sao em không nói thẳng là phát cẩu lương miễn phí đi." Giang Ngu chế nhạo nói.
Kỳ Ngôn nhíu mày: "Cô có bệnh."
"Nói thêm câu nữa?"
"Có bệnh có bệnh."
"Không đi."
"Ba một người bạn của tôi xây dựng một trấn văn hóa, tôi muốn tổ chức đồng nghiệp cùng nhau đi ủng hộ, đương nhiên, tôi mua vé, ba ngày hai đêm.
Cô có thể mang theo tiểu Nhiên Nhiên của cô cùng đi."
"Nhiên Nhiên là để em kêu?" Giang Ngu trừng nàng.
Kỳ Ngôn đang muốn phản bác, Lục Tri kiều vội vàng ngăn lại, "Được rồi, các người đây là muốn cãi nhau sao? Nói chuyện cho đàng hoàng."
Hai người đồng thời câm miệng lại.
Trời tối, gió đêm mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Lang thang ở bên ngoài hồi lâu cuối cùng Trình Tô Nhiên cũng về tới khách sạn, một đầu chui vào trong phòng tắm, đem trong ngoài của bản thân tắm rửa ba lần, giống như đêm hôm đó lần đầu tiên nhìn thấy Giang Ngu.
Cô dùng toàn bộ những gì có thể tẩy rửa tắm gội, tẩy đến vô cùng sạch sẽ, ngay cả lỗ chân lông cũng đều là hương vị sữa bò.
Cô không ăn cơm chiều, dạ dày cùng trong lòng trống rỗng, nhiệm vụ giải đề hôm nay chỉ hoàn thành được một nửa.
Ăn cơm không có ý nghĩa, giải đề cũng không có ý nghĩa.
Thời gian trôi qua đến 7 giờ rưỡi, Trình Tô Nhiên ngồi ở trên sô pha ngây người, trong đầu loạn thành một đoàn, linh hồn phảng phất như ly thể, bỗng nhiên chuông báo điện thoại vang lên kéo cô về lại.
Là điện thoại của cô cô.
Cô trầm mặc nhìn chăm chú vào cái tên hiện lên, bình tĩnh mà tiếp máy: "Alo?"
Để cô đoán thử xem lại là tìm lý do đòi tiền gì?
"Bà nội của cô đi rồi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của nữ nhân trung niên.
Trình Tô Nhiên sửng sốt.
Đi rồi.
Đã chết.
Cô đờ đẫn nhìn chằm chằm vào không trung, trong ánh mắt lại không có chút gợn sóng nào.
Không đợi cô lên tiếng cô cô tiếp tục nói: "Bác sĩ nói cái gì mà não